Chương 3088
Cô ấy hét lên một tiếng, vội vàng che ngực của mình lại: “Có phải anh làm không hả?”
‘Vẻ mặt của Lục Mặc Thâm thản nhiên: “Nếu như là tôi làm, tôi nghĩ mình lột sạch, sẽ không để cô còn sót lại thứ gì Mọet Tên này nói hình như cũng có lý, cô ấy hoàn toàn không thể phản bác.
“Mất mặt chết mất!”
Lâm Thúy Vân hét lên, ôm mặt bò dậy, cô ấy ôm quần áo rơi xuống dưới đất của mình, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Mà cô ấy không biết rằng, đêm hôm qua, tên cầm thú Lục Mặc Thâm đó vậy mà lại mở điều hòa lên, hơn nữa còn tăng lên thẳng ba mươi độ.
Tòa nhà Lệ Đô.
Lâm Thúy Vân kéo tay Tô Lam, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chót vớt trước mặt một cái, hai mắt sáng lấp lánh.
Hôm nay Tô Lam đặc biệt xin nghỉ với Quan Triều Viễn, cùng Lâm Thúy Vân đến đây thử vai.
“Thúy Vân cố lên, cậu nhất định sẽ làm được”
Lâm Thúy Vân đắc ý hất mái tóc dài của mình một cái: “Đương nhiên rồi, cũng không xem xem mình là ai”
“Sao nào? Có cần mình cùng cậu lên trên không?”
Lâm Thúy Vân lắc đầu: “Thôi, nếu như cậu ở đó, có khi mình còn căng thẳng hơn”
Cô ấy kéo tay của Tô Lam, yếu đuối dựa vào bờ vai của cô: “Tô Lam, cậu nhất định phải ở đây thay tớ cầu nguyện thật tốt.
Thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da này vô cùng nổi tiếng trong nước, nếu như mình có thể lấy được thì ít nhất độ nhận diện của tớ cũng sẽ được mở rộng”
“Mình sẽ trông cho cật “Vậy mình lên trước đây: “Cố lên”
Lâm Thúy Vân thở ra một hơi dài, quay người đi về phía thang máy.
Tô Lam quay người nhìn bốn phía xung quanh Cô định tìm một quán cà phê ngồi một lúc, đợi tin của Lâm Thúy Vân.
Đối diện tòa nhà Lệ Đô có một quán cà phê, Tô Lam đi đến gần vạch kẻ đường, yên lặng đợi đèn đỏ.
Đúng vào lúc này, đối diện đường đột nhiên có một chiếc xe Bentley dừng lại Xuyên qua cửa sổ xe nửa trong suốt, Tô Lam dường như thấy được một gương mặt quen thuộc.
Không lâu sau, cửa xe đã bị người ta đẩy ra Quan Triều Viễn từ trong xe đi ra ngoài.
Một bộ quần áo mới có ký hiệu màu đen, anh tuấn phóng khoáng, khí thế uy hiếp.
“Quan Triều Viễn!”
Tô Lam không ngờ rằng đến đây mà cũng có thể gặp được anh, trong phút chốc liền vui vẻ vẫy tay chào anh.
Thính lực của Quan Triều Viễn rất đầu, quay đầu nhìn qua.
Tiếc là vào đúng lúc này, một chiếc xe đi qua, che đi bóng dáng của Tô Lam, Quan Triều Viễn không nhìn thấy gì cả.
“Bên này”
Quan Triều Viễn đứng bên cạnh xe, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng.
Rất nhanh, cửa sau xe đã bị mở ra, một bóng dáng cao lớn khom lưng đi ra.
Anh ta mặc quần áo bình thường dày cộm mà lười biếng, khóe miệng nhếch lên một sự xa cách nhàn nhạt, xung quanh cơ thể bao phủ một không khí lạnh lẽo khác thường.