Chương 3091
Không lẽ, bọn họ nói Quan Triều Viễn nợ nhà họ Quan một cái mạng, chính là mạng của Lệ Bảo Ngọc?
Không lẽ cái chết của Lệ Bảo Ngọc là do Quan Triều Viễn tạo nên?
Tô Lam không dám tiếp tục nghĩ xuống dưới.
Nếu như Lệ Bảo Ngọc thực sự vì Quan Triều Viễn mà chết, mà Bạch Ninh Hương phải ngồi xe lăn cũng vì Quan Triều Viễn, vậy đây có lẽ chính là, Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương căn bản không thể vượt qua sự trở ngại này.
Vậy cô và Quan Triều Viễn vĩnh viễn không thế yên ổn mà ở bên nhau.
Cho dù Quan Triều Viễn vì cô mà buông bỏ tất cả, nhưng những thứ đó chắc chắn không bao gồm bố mẹ của anh.
Tô Lam nhìn anh chầm chậm thở ra một hơi “Anh Quan, có phải sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên cạnh em đúng không?”
Quan Triều Viễn nhìn cô, ánh mắt chứa sự thám tình trước nay chưa từng có: “Anh xin thề”
Trên mặt Tô Lam hiện lên ý cười: “Em tin anh”
Khoảng chín giờ tối.
Xe của Lục Mặc Thâm xuất hiện dưới lầu của căn hộ đơn, mà không khí trong chiếc xe Aston Martin kia càng thấp đến dọa người.
Điện thoại không ngừng rung lên trên tay lái, bày ra tư thế nếu anh không nhận, thì sẽ gọi đến khoảnh khắc lâu như đất trò Lục Mặc Thâm nhìn lướt qua cái tên trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn ấn nút nghe máy: “Mẹ?”
Đầu dây bên kia, giọng nói của mẹ Lục như: mắc chứng cuồng loạn.
“Lục Mặc Thâm, cái tên vô ơn vô lương tâm này, con có còn là một người đàn ông không? Mẹ hỏi con rốt cuộc là ai cho phép con từ hôn, hủy bỏ hôn lễ?”
Nghe thấy giọng nói cuồng loạn này, trong lòng Lục Mặc Thâm bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.
Vừa rồi anh đến bệnh viện thăm bà ấy.
Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Từ giây đầu tiên xuất hiện trước mặt bà ấy liền bắt đầu không ngừng chửi bới một cách ác độc.
Hơn nữa, dường như là dùng hết tất cả những từ ngữ dơ bẩn vốn có, thậm chí mắng đến lúc cuối cùng còn bắt đầu ra tay.
Những vết máu trên mặt, trên cổ, trên cánh †ay cùng với rất nhiều vết cào trên người của Lục Mặc Thâm đều là do mẹ Lục gây ra.
Lục Mặc Thâm không hề nhúc nhích, mặc cho bà có đánh có mảng như thế nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, mãi đến khi y tá đứng ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, lật đật chạy tới tiêm một mũi an thần cho mẹ Lục.
Có điều lần này mẹ Lục tỏ ra vô cùng cố chấp, tuy đã bình tĩnh lại nhưng vẫn bà vẫn khăng khăng cầm điện thoại lên nhấn gọi đi “Mẹ, chuyện này con đã quyết định rồi, mẹ đừng nói thêm gì nữa”
Đây là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm không thuận theo ý muốn của người mẹ đang bị bệnh, kiên quyết giữ vững quyết định của mình ngay trước mặt bà ấy, “Hôn ước giữa con và Lê Duyệt Tư đã bị hủy rồi, cho dù bây giờ mẹ có gọi thêm một ngàn hay mười ngàn cuộc điện thoại đi chăng nữa thì con vẫn sẽ làm theo quyết định của con thôi” Giọng.
nói của Lục Mặc Thâm lộ vẻ vô cùng mệt mỏi Nhưng mẹ Lục đã bùng nổ ngay lập tức khi vừa nghe đến câu nói đó: “Lục Mặc Thâm, mày…mày quả thật là một kẻ vong ân bội nghĩa! Mày hèn hạ, không có tiền đồ y hệt ông cha của mày!