Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


"Vậy tôi...!chúc mừng hai người." Ánh mắt Quan Khởi Kỳ toát lên vẻ mất mát rõ rệt.

"Cảm ơn, tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt!" Đương nhiên Tô Lam hiểu rõ sự thất vọng trên khuôn mặt Quan Khởi Kỳ nên cô kết thúc cuộc trò chuyện một cách qua loa, nhanh chóng xoay người rời đi.

Cho đến khi lên xe, Tô Lam cũng không quay đầu lại, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt mất mát đó của Quan Khởi Kỳ.

Nói thật lòng, Tô Lam có nghe qua một số chuyện tình cảm của Quan Khởi Kỳ.

Nghe nói anh ấy đã yêu đương với Tưởng Vân nhiều năm, chỉ là Tưởng Vân tôn sùng nghệ thuật, không chịu về nước kết hôn sinh con với anh ấy, vẫn luôn phiêu bạt sáng tác ở nước
ngoài.

Vì vậy tình cảm của Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân cũng đứt đoạn, giữa chừng Quan Khởi Kỳ cũng qua lại với không ít phụ nữ, nhưng mỗi lần Tưởng Vân trở về anh ấy đều quay lại bên cạnh Tưởng Vân, có thể nói đám phụ nữ đó chỉ là gia vị, món chính vẫn là Tưởng Vân.

Những sau khi bị đánh cô mới biết điều này, cũng may ban đầu mình không xảy ra chuyện gì với Quan Khởi Kỳ, nếu không trận đánh hôm đó là minh chứng cố chen chân vào chuyện tình cảm của người ta.

Có điều cô cũng không thể thích Quan Khởi Kỳ được, vì Quan Triều Viễn để lại vết sẹo quá sâu trong lòng cô, cô vốn không thể thoát khỏi cái bóng của anh trong.

Thực ra hôm nay cô đã làm một việc trái với nguyên tắc của bản thân.

Lúc làm việc khi đó, cô phát hiện Tôn Ngọc Như đang giở trò với chứng từ báo cáo, tuy con số không nhiều nhưng hành vi thật xấu xa, cô luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện này cho Quan Khởi Kỳ nhưng ai mà biết đột nhiên xảy ra chuyện cô bị đánh, còn phải rời chức.

Hôm nay Tôn Ngọc Như đã thực sự khiến cô nổi nóng, hơn nữa thái độ của cô ta với Tiểu Ninh cũng khiến người khác căm phẫn.

Vốn dĩ cô đã từ chức, không nên nhúng tay vào chuyện này nhưng hành động của cô cũng là trừ hại cho dân.

Có điều cô không hề hối hận, cũng chẳng sợ Tôn Ngọc Như đó tìm mình tính sổ, rõ ràng là cách làm người của cô ta có vấn đề!
Buổi tối sau khi tắm, Tô Lam mặc đồ ngủ lên giường.

Lật qua lật lại cũng không ngủ được, trong lòng đều là Quan Triều Viễn, cô úp mặt lên gối, dưỡng như chóp mũi còn ngửi thấy mùi của anh.

Tô Lam có suy nghĩ bồng bột là khoác thêm áo, bắt xe taxi đến nhà anh, nhưng cô vẫn nhịn được, không có nhẫn nại của bây giờ thì không có cuộc sống hạnh phúc về sau.

Cô nhất định không được nuốt lời, thời gian nửa tháng sẽ nhanh chóng qua đi, cô nhất định phải kiên trì!
Reng reng...!Reng reng...!
Trong màn đêm, điện thoại trên tủ đầu giường bỗng lóe sáng và rung chuông.

Cô vươn tay lấy điện thoại, vừa thấy màn hình lóe sáng, Tô Lam bỗng ngồi bật dậy.

Là Quan Triều Viễn gọi đến, số điện thoại của anh không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tô Lam do dự một chút, cuối cùng vẫn ẩn nghe.

"Ngủ chưa?" Điện thoại vừa được nổi máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Quan Triều Viễn.

Nghe thấy giọng của anh, Tô Lam trở nên căng thẳng, sau đó nói: "Chẳng phải bảo không gặp nửa tháng sao?"
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, chậm rãi nói: "Em chỉ nói không gặp mặt, chứ đâu nói không được gọi điện thoại."
Tô Lam á khẩu, cô nhoẻn miệng cười không nhắc đến vấn đề này nữa.

"Không ngủ được." Cô ngước mắt nhìn những ánh sao ngoài cửa sổ, dường như nỗi nhớ anh lại nhiều thêm.

"Anh cũng không ngủ được, đành cả gan gọi điện thoại cho em, nghe giọng em một chút thôi cũng được." Giọng Quan Triều Viễn nghe rất cô đơn, trong màn đêm tĩnh mịch càng khiến người ta cảm thông.

Tim của Tô Lam nhói một cái, sau đó cô cười, muốn xua tan nỗi nhớ và sự không đành lòng trong tim mình.

"Tổng giám đốc Quan cũng học được cách tỏ ra yếu đuối và ra vẻ đáng thương rồi."
"Anh đáng thương thật được chưa?" Trước giờ Quan Triều Viễn chưa từng yếu đuối như vậy, Tô Lam thấy không quen.

"Trái ôm phải ấp, anh còn kêu đáng thương à?" Tô Lam cười châm chọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui