Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3118
Ông cụ Quan đưa một ly trà đã đun xong đến trước mặt Tô Lam.

Tô Lam tinh tế nhấp một ngụm: “Hương thơm lâu và tinh tế, dư vị còn đọng trong mũi và miệng”
“Ha ha, không ngờ rằng cô bé còn biết phẩm trà.

Ông cụ Quan bưng ly trà lên, ngửi một chút ở mũ, sau đó uống một ngụm Quả nhiên giống như đứa nhỏ kia nói, dư vị còn đọng Sau khi ông cụ Quan đặt ly trà xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Cô bé, thật ra ông rất tò mò, cháu rốt cuộc đã huấn luyện người lạnh nhạt như Triều Viễn như thế nào đế nó phục tùng như vậy?”
Tô Lam nhẹ nhàng cười: “Ông nội, thật ra lúc cháu mới quen anh ấy cũng có cùng ý nghĩ như ông, cảm thấy anh ấy là một người cứng nhắc lại lạnh lùng, bá đạo không để ý nhân tình, không quan tâm đến ai”
Ông cụ Quan liên tiếp gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, mấy từ hình dung này của cháu dùng rất đúng”
Nhưng ai ngờ khi nói đến đây, Tô Lam lại chuyển câu: “Thật ra, những người nói như vậy đều không hiểu rõ về anh ấy”
“Cháu nói chúng ta không hiểu rõ nó?”
Tô Lam nghiêm túc gật đầu.

Sau khi cô thêm nước vào ly trà của ông cụ Quan, buông ấm trà xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên cảm, nghiêng đầu nói: “Lúc cháu mới quen anh ấy còn cảm thấy sợ anh ấy, cảm thấy anh ấy giống như một cái núi băng vậy, bất kể là ai cũng là bộ dạng lạnh như băng”
“Nhưng sau đó chúng cháu càng ngày càng thân thiết, cháu mới phát hiện, thật ra anh ấy chỉ là một người trong nóng ngoài lạnh thôi”
“Người như anh ấy sẽ không dễ dàng trả giá tình cảm, nhưng chỉ cần trả giá tình cảm thì nhất định có thế làm tất cả”
Khi ông cụ Quan nghe Tô Lam nói những lời này, chỉ cảm thấy da gà của mình đều nổi hết lên tồi “Từ từ, cô bé, hai người chúng ta đang nói tới Quan Triều Viễn đúng không? Có cần khoa trương như vậy không? Không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đấy chứ?”
Trên mặt Tô Lam lộ ra tươi cười ngượng ngùng “Dù sao, mặc kệ mọi người nói như thế nào, cháu cảm thấy anh ấy chính là người tốt nhất trên thế giới này”
Ông cụ Quan không nhịn được cười ha ha lên “Được rồi, có những lời này của cháu ông yên tâm rồi”
Tô Lam mân mê cái miệng nhỏ nhắn cua mình “Ông nội, khi cháu và cháu trai yêu dấu của ông ở cùng nhau hoàn toàn là anh ấy bắt nạt cháu, ông còn có gì không yên tâm chứ?”
Ông cụ Quan cười cười, biểu cảm rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc: “Ông có thể nhìn ra, hai người các cháu yêu nhau thật lòng.


“Ông nội?”
“Nó vẫn không nói cho cháu chuyện về Bảo Ngọc đúng không?”
Khi ông cụ Quan nói đến đây, không khỏi thở dài một hơi.

Tô Lam gật đầu: “Ông nội, thật ra cháu cũng biết, nhưng đây là chuyện nhà mọi người, ông…có thể nói cho cháu biết không ạ? Cháu có thể nhìn ra được là anh ấy hiện tại đang thống khổ vì chuyện này, cháu muốn giúp anh ấy”
Ông cụ Quan không nhịn được nở nụ cười “Thật đúng là cô bé ngốc.

Cháu đã gả cho Triều Viễn rồi, chuyện nhà họ Quan chẳng lẽ không phải chuyện của cháu sao? Cháu đương nhiên có tư cách biết”
Sau khi nói xong lời này, ông cụ Quan trầm mặc một lát giống như đang sắp xếp lại từ ngữ: “Bảo Ngọc nhỏ hơn Triều Viễn năm tuổi.

Con bé khờ dại thiện lương, hơn nữa rất đáng yêu, cả nhà chúng ta đều coi con bé là bảo bối trong lòng bàn tay.

Con bé là hòn ngọc quý trong tay chúng †a, quả thực sợ cầm trong tay sẽ rơi, gọi trong miệng sẽ tam”
Khi ông cụ Quan nói những lời này, ánh mắt xa xôi, khóe miệng vô thức giương lên nụ cười, giống như bay về nhều năm về trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui