Nghe vậy, Tô Lam chỉ có thể quát to vào điện thoại: “Này, anh nổi điên gì vậy?”
Trong thoáng chốc, Tô Lam đã tưởng lời đó là thật, bởi vì con người này có thể làm ra bất cứ chuyện gì, điều này cô hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Anh chỉ muốn được nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon, nếu em không cho, anh sẽ đến nhà em để đòi.” Quan Triều Viễn cũng có những lúc tùy ý đến như vậy.
Nghe đến đây, Tô Lam thật sự cảm thấy sợ anh luôn rồi, nhanh chóng bảo anh ngừng nói: “Được, được, em sợ anh rồi có được chưa? Thôi thì em sẽ để điện thoại truyền cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon nhé, miễn cho tổng giám đốc Quan anh đêm hôm phải đường xe vất vá."
Lúc này, đầu bên kia mới truyền đến một tiếng cười thích thú.
Nghe thấy tiếng cười này, Tô Lam cũng biết rằng mình đã bị lừa, lập tức không vui nói: “Anh lại trêu đùa em?”
“Bây giờ anh thật sự muốn.” Đầu dây bên kia bỗng im lặng một hồi, đột nhiên say tình nói.
Tô Lam rất hiểu anh, một khi anh điên cuồng lên thì sẽ không có ai chống chọi nổi, cho nên cô nhìn điện thoại, dùng hết sức đặt lên đó một nụ hôn.
“Chụt!”
Sau khi nụ hôn này được truyền sang bên kia thông qua điện thoại, xung quanh lập tức rơi vào một khoảng không yên tĩnh.
Thông qua điện thoại, cô và anh chỉ có thể nghe thấy được tiếng nhịp tim và tiếng hít thở của nhau.
Khoảnh khắc này, Tô Lam say mất rồi.
"Tô Lam!” Quan Triều Viễn thâm tình gọi tên cô.
“Ừ?” Tô Lam nhẹ nhàng lên tiếng.
“Anh yêu em!” Chần chừ trong giây phút, đột nhiên đầu bên kia truyền đến ba chữ này.
Đột nhiên nghe được ba chữ này, Tô Lam lập tức ngây ngẩn!
Đây chắc chắn là lần đầu tiên anh nói ra ba chữ “Anh yêu em” với cô, ngoài sự ngạc nhiên,
đột nhiên Tô Lam có cảm giác cảm động đến muốn khóc, cô đã chờ đợi ba chữ này quá lâu, không nghĩ tới anh sẽ nói ra ba chữ này trong giây phút lơ đãng như vậy.
Cảm giác đột nhiên được hạnh phúc bao trùm đó quả thực là quá mức tốt đẹp, Tô Lam cũng quên mất phải đáp lại, chỉ có trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười, vui mừng đến chảy nước mắt.
“Em còn đó không?” Qua nửa ngày cũng không hề nghe được tiếng đáp lại, cuối cùng Quan Triều Viễn ở đầu dây bên kia lại lên tiếng.
“Còn” Tô Lam vội vàng gật đầu.
“Em nghe thấy lời anh vừa mới nói chứ?” Quan Triều Viễn hỏi.
“Nghe thấy rồi.” Tô Lam lại gật đầu.
Đáng chết thật, bây giờ làm sao cô lại hơi nghẹn lời, không biết phải nên nói điều gì để đáp lại anh?
Chẳng lẽ cũng phải nói lại một câu em yêu anh? Làm vậy hình như cũng quá quê mùa phải không? Nhưng những thứ khác thì trong chốc lát cô lại không nghĩ ra nổi.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn lại nói: “Vậy được, đã không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Mặc dù trong lòng Tổ Lam đang nghĩ rằng sao mới vậy mà đã chúc ngủ ngon rồi? Nhưng ngoài miệng lại vẫn cứ ngây ngô nói một câu ngủ ngon đáp lại.
Sau đó nữa, đầu dây bên kia đã thật sự cúp điện thoại.
Tô Lam nắm chiếc điện thoại đã bị cúp mất đến mấy chục giây, mới phản ứng được rằng điện thoại thật sự đã bị cúp.
Tô Lam ném chiếc điện thoại di động lên giường, chính mình thì nghiêng người nằm bò trên gối, dầu mỗi lầm bầm nói: “Quan Triều Viễn chết bầm, nhanh như vậy đã cúp điện thoại, anh không thể nào nói nhiều thêm mấy câu nữa với em sao?”
Nhưng mà chuyện này còn không phải là do chính cô sao, là bản thân cô bỗng nhiên không kịp phản ứng lại, nghĩ tới nghĩ lại đều thấy hối hận muốn chết, tại sao cô lại không đáp lại anh một câu chứ?
Sau đó, Tô Lam chán nản kéo chăn lên trùm kín cả đầu mình lại...!
Buổi sáng hôm sau, Tô Lam đang tập trung tinh thần viết sơ yếu lý lịch công việc của bản thân, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Ninh.
“Tiểu Ninh, có phải là có chuyện gì hay không?” Tô Lam có chút lo lắng hỏi.
Vào giờ này, hẳn là Tiểu Ninh phải đang làm việc, không có chuyện lớn cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Chẳng lẽ Tôn Ngọc Như kia lại gây phiền phức cho cô ấy sao? Tô Lam không kìm được lo lắng cho Tiểu Ninh.
“Chị Lam, nói cho chị nghe một tin tức tốt, Tôn Ngọc Như tự nhận trách nhiệm và từ chức rồi.” Tổng giọng của Tiểu Ninh ở đầu dây bên kia rất nhỏ, thế nhưng cũng khó mà che giấu được sự phấn khởi ở trong đó.
Nghe vậy, Tô Lam cũng ngày người.