Chương 3140
Còn bây giờ xem ra chính sự nuông chiều của ông ấy đã khiến cho mối quan hệ giữa hai người mẹ con anh trở nên ngày càng gay gắt hơn.
“Con dâu thứ ba, hôm nay con tới gặp cha là có chuyện gì sao?”
Bạch Ninh Hương liếc Quan Triều Viễn với ánh mắt nặng nề “Thưa cha, lần này con tới đây là đặc biệt muốn nhắc nhở cha, tuyệt đối không được để con hồ ly tinh Tô Lam lừa gạt sau lưng”
Quan Triều Viễn thấy mẹ mình mở miệng ngậm miệng đã nhắc đến con hồ ly tỉnh, sảc mặt của anh ngay lập tức trở nên khó coi nhất có thế “Mẹ.”
“Mẹ đang nói chuyện với ông nội của con, con không có quyền được lên tiếng ở đây!”
Bạch Ninh Hương ngay lập tức cắt lời anh một cách cực kỳ quyết liệt.
Ông cụ Quan quay người lại và ngồi xuống: “Tại sao con lại nói như vậy? Mặc dù cha đã lớn tuối nhưng chưa có lẫn lọn.
Với mỗi vấn đề, cha đều có nhận định của riêng mình”
“Nhận định riêng của mình? Vậy con hỏi cha…
Bây giờ, Quan Triều Viễn và Tô Lam lặng lẽ mang đến đây hai đứa trẻ con khoảng năm tuổi ngay sau lưng cha.
Cha có biết chuyện này hay không?”
Bạch Ninh Hương nói xong, biểu cảm trên gương mặt ông cụ Quan cứng đờ lại, như thể ông ấy không thể tin nổi: “Con nói cái gì, hai đứa trẻ sao?”
Bạch Ninh Hương cười mỉa mai: “Cha thấy sao? Đây chính là bản chất của Tô Lam.
Cô ta có thể khiến cho Quan Triều Viễn đưa hai đứa trẻ vào nhà của anh, nhưng anh còn không hề hay biết”
Ông cụ Quan quay đầu, không hài lòng nhìn về phía Quan Triều Viễn, sau cùng mở miệng, nói “Triều Viễn, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Khuôn mặt của Quan Triều Viễn vẫn rất thản nhiên: “Mẹ nói không sai, đúng là con đưa hai đứa trẻ đến nhà tổ tiên”
Bạch Ninh Hương lập tức nói lại, tràn đầy vẻ mỉa mai: “Cha, cha thấy chưa? Bây giờ, Quan Triều Viễn đã hoàn toàn mất trí rồi, bị người phụ nữ tên Tô Lam kia quyến rũ, làm cho mê muội đến mức.
không phân biệt được đen trắng, phải trái đúng sai.
Cha có biết xuất thân của hai đứa trẻ kia là như thế nào không?” ? Cha đã biết me của bon chúng là ai chưa? “
Ông cụ Quan tuy đã có tuổi nhưng cái đầu của ông ấy còn rất minh mẫn.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận, phẫn nộ của Bạch Ninh Hương, ông ấy chỉ suy nghĩ qua loa một chút, đã có thể quay đầu lại “Triều Viễn, nói cho ông biết, hai đứa trẻ kia…”
“Cha, cha còn phải hỏi sao? Hai đứa trẻ đó là con riêng của Tô Lam”“
Bạch Ninh Hương chế nhạo.
Cuối cùng, lông mày của ông cụ Quan cũng nhíu chặt lại “Triều Viễn, những gì mẹ cháu nói có phải là sự thật không?”
Sau một lúc im lặng, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng gật đầu: “Mẹ cháu nói không sai”
“Ha ha… Mọi người đều nói, từ khi Bảo Ngọc của con ra đi, con đã thay đổi hoàn toàn, nhưng con nghĩ người thực sự thay đổi chính là nó! Quan Triều Viễn! Mẹ và cha con đã làm mọi cách, dốc hết toàn bộ sức lực để vun đắp cho dạy dô, bồi dưỡng cho con, nhưng không phải bồi dưỡng cho.
con trở thành một người như thế này.
Chỉ vì một người phụ nữ mà đầu óc rối tung rối mù, đúng là đồ bỏ đi!”
Nếu như trước đây, những lời Lê Duyệt Tư nói với bà khiến cho bà tức giận và xấu hổ, thì giờ phút này, Quan Triều Viễn lại tự mình thú nhận những điều này, càng làm cho cơn phẫn nộ của bà đồn nén đến đỉnh điểm: “Con vì người phụ nữ này mà không ngần ngại mang về tất cả những đứa con mà cô ta đã có với người khác, lại còn nuôi chúng như những con đẻ của mình.Thậm chí vì đã có hai đứa con hoang đó nên con cũng không có những đứa con ruột của mình! Con đã hoàn toàn điên khùng rồi sao?”