Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3147
Có lẽ chính sự chủ động lấy lòng của ông cụ Quan đã khiến hai đứa nhỏ cũng buông lỏng tâm lý phòng bị Không quá nửa giờ ở chung với nhau, Tô Mỹ Chi đã hoàn toàn không đề phòng nữa.

“Ông nội ơi, ngày mai bọn con phải về nhà trẻ rồi, sau này ông có thể thường xuyên đến thăm bọn con được không ạ?”
Tô Mỹ Chỉ dang tay ôm lấy cổ ông cụ Quan, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm khế cọ vào lồng ngực ông ấy.

Lúc này ông cụ Quan đang chơi cờ với Tô Duy Hưng, dùng tay phải ôm lấy Tô Mỹ Chỉ: “Đương nhiên là được rồi, dù sao bình thường ông cũng chẳng làm việc gì quan trọng, không đến công viên Thiên Đàn đánh cờ thì cũng chỉ ở sau vườn câu cá.

Sau này hễ ông rảnh là ông sẽ đến thành phố Ninh Lâm thăm các con nha!”
“Ông nội, ông là nhất luôn!”
Tô Mỹ Chi ngẩng đầu hôn một cái chóc lên má của ông cụ Quan: “Mặc dù ông bà ngoại không thích Duy Hưng và bé Chỉ nhưng ông nội lại rất thích tụi con, bé Chỉ rất vui, rất rất là vui luôn”
Động tác đánh cờ của ông cụ Quan hơi khựng lại Nhìn nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ của Tô Mỹ Chỉ, đáy mắt ông hiện lên cảm xúc đau lòng khôn kể, Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đã đến ngày thứ hai.

Khi bọn họ sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa xong rồi thì đã tầm một giờ rưỡi chiều Lâm Thúy Vân theo đám người Quan Triều Viễn lên máy bay, chuẩn bị trở về thành phố Ninh Giang với bọn họ.

Sau khi lên máy bay, Tô Mỹ Chỉ một mực dán trong lồng ngực của Quan Triều Viễn Rút kinh nghiệm từ lần trước, Quan Triều Viễn mọi lúc mọi nơi đều dẫn theo Tô Mỹ Chỉ bên người.

Ngay cả lúc ngủ cũng sẽ ôm Tô Mỹ Chỉ trong tay, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô bé lại một mình trong bóng tối.

Sau khi Tô Lam lên máy bay, cô phát hiện trên máy bay cũng chỉ có mấy người bọn họ, cho nên nhỏ giọng nói: “Chị Chỉ Manh không định về thành phố Ninh Giang sao?”
Quan Triều Viễn nghe cô hỏi thì trả lời: “Bạn trai cũ cũng đã có con luôn rồi, cô ấy còn quay về làm gì đâu?”
Lâm Thúy Vân nghe thấy câu trả lời này thì lập tức mở to mắt: “Hai người nhắc đến ‘chị Chỉ Manh,, đừng nói là ảnh hậu Tống Chỉ Manh đấy nhé?”
Tô Lam gật đầu: “Cô ấy là chị họ của Quan Triều Viễn”
“Ôi trời ơi, Tô Lam, cậu biết không, trước lúc Lê Duyệt Tư nổi tiếng thì Tống Chỉ Manh chính là nữ thần của mình đấy! Thật không ngờ cô ấy lại là chị họ của nam thần của mình!”
Lâm Thúy Vân vừa kích động reo lên, vừa nhanh tay lấy giấy và bút ở trong túi ra: “Tô Lam, lần sau cậu gặp nữ thần thì nhớ xin chữ ký cô ấy cho mình nha, nhất định phải nhớ đó!”
“Mình nghĩ lần tới chị Chỉ Manh nhất định sẽ còn quay về thành phố Ninh Giang”
Chung quy lại, ngay cả cô cũng có thể nhận thấy răng Tống Chỉ Manh vẫn “nhớ mãi không quên” Khúc Thương Ly.

Thêm vào đó, thái độ của Khúc Thương Ly đối với Tống Chỉ Manh cũng có phần đặc biệt Bởi vì cô cảm thấy bình thường Khúc Thương Ly đối đãi mọi người khá lịch sự nhưng cũng có chút xa cách, thế mà chỉ vừa nhìn thấy Tống Chỉ Manh thì địch ý sẽ thể hiện ra rất rõ.

Nhưng bên trong sự thù địch đó lại có một cảm xúc hết sức phức tạp, dường như còn xen lẫn một ít quan tâm.

Nói cách khác, nếu thực sự là kẻ thù của nhau, giữa hai người bọn họ chỉ có mỗi ý hận, thế sao lại còn quan tâm nhau cơ chứ?
Nếu như có cơ hội, lần sau Tô Lam nhất định sẽ đứng ra làm người hòa giải, giải tỏa hiểu lầm giữa hai người bọn họ mới được – cô nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui