"Đương nhiên là em rồi! Anh là ba của Minh An thì em đương nhiên là mẹ của nó." Quan Triều Viễn nói vô cùng tự nhiên.
Tô Lam biết, anh đang nói một lời hai nghĩa, cho nên mới không bị mắc lừa.
Cô ngước mắt lên, cười nói: “Anh đừng có kết luận bậy bạ, em sẽ không bị anh lừa đâu!"
"Tuy em có thể từ chối anh, nhưng anh biết em sẽ không từ chối Minh An." Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam thật sâu.
Quả thật lời nói của anh đã chạm đến suy nghĩ trong sâu lòng của cô.
Minh An dễ thương như vậy, cô thật sự không thể từ chối cậu bé được.
Lúc này, chiếc xe chậm rãi dừng lại ở ven đường.
Tô Lam quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính thủy tinh, vừa nhìn lập tức cười nói: "Em đã đến!"
Vừa nói xong, cô lập tức đưa tay mở cửa xe.
Nhưng Quan Triều Viễn cũng cùng lúc kéo cổ tay cô, anh kéo cả người cô ngồi trở lại.
Bên trong cửa sổ xe u ám, Tô Lam nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh nhẹ giọng nói: "Anh không được nuốt lời!"
"Ai nói anh muốn nuốt lời?" Nói xong, đột nhiên hai tay của Quan Triều Viễn bắt lấy mặt của Tô Lam.
"Anh làm gì vậy?" Thấy động tác đột ngột của anh, Tô Lam nhìn về phía ghế lái, trong lòng cô hơi căng thẳng, vì dù sao phía trước xe vẫn còn có Lâm Minh.
Thế nhưng Quan Triều Viễn không hề nhúc nhích, gương mặt từ từ sát lại gần mặt của cô.
Tô Lam lập tức căng thẳng, nhưng lúc này cũng không thể hét lên, sức lực của cô vốn dĩ không đầy nổi anh ra.
Toi rồi, lần này chỉ có thể để cho Lâm Minh chê cười mình.
Nếu anh muốn một nụ hôn điên cuồng triền miên trong xe, cô cũng không ngăn cản nổi!
Ngay lúc Tô Lam nhẫn nhục chịu đựng thì Quan Triều Viễn chỉ vỏn vẹn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Tô Lam lập tức ngước mắt lên nhìn anh, lúc này tay anh đã buông lỏng đầu cô ra, để cho cô khôi phục tự do.
"Như này...!là được rồi sao?" Tô Lam ngây ngốc hỏi anh.
Nói cho cùng, với tính cách của anh thì hôm nay không thể nào thỏa mãn chỉ với nụ hôn trán này, đúng chứ?
"Nếu không thì em còn muốn thế nào?" Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tô Lam, trong ánh mắt của Quan Triều Viễn mang theo trêu chọc hỏi cô.
Gương mặt của Tô Lam nháy mắt đỏ lên, cô lại bị anh trêu chọc!
Tuy rằng tức giận nhưng trong lòng cô vẫn vui mừng như cũ.
Kế đó, Tô Lam lập tức lườm anh một cái rồi thấp giọng mắng một câu: "Đồ đáng ghét!"
Sau đó cô lập tức cứng nhắc mà chuồn khỏi xe.
Bởi vì cô không dám chắc là anh còn có suy nghĩ xấu xa gì, cho nên cô vẫn nhanh chóng chạy trốn thì tốt hơn.
Chạy một mạch vào hành lang, gương mặt của Tô Lam không khỏi hơi đỏ lên.
Không ngờ rằng hôm nay cô không chỉ gặp được Minh An, lại còn không hẹn mà gặp được Quan Triều Viễn.
Không chỉ gặp được Quan Triều Viễn còn được anh hôn nữa.
Trong lòng Tô Lam rất sung sướng, cô đưa tay sờ trán, nơi đó giống như vẫn còn lưu lại hơi ấm còn sót lại của anh.
Dù sao thì nụ hôn này sẽ bầu bạn với cô một tuần, thêm một tuần nữa mới đến cuộc hẹn nửa tháng của bọn cô.
Nhưng mà lúc nãy Quan Triều Viễn không phải nói rằng anh giúp Phương Ngọc Hoan đặt vé máy bay đi Mỹ vào ba ngày sau sao? Nếu nói như vậy thì có phải là bốn ngày nữa bọn họ có thể ở cùng nhau mỗi ngày hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Lam rất vui vẻ.
Có điều, trong lòng cô mơ hồ cũng có dự cảm không tốt, Phương Ngọc Hoan kia sẽ không vào ba ngày sau mà vẫn không đi đó chứ?
Trong lúc miên man suy nghĩ, Tô Lam mở cửa ra.
Vừa đi vào thì lập tức có một bóng người chạy đến chỗ cô, Tô Lam không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên!
"Cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới trở về?" Kiều Tâm la hét ầm ĩ mà hỏi cô.
"Cậu muốn dọa chết tớ à? Không bật đèn, cũng chẳng lên tiếng.
Phải rồi, sao cậu cũng không hỏi tớ mà đã đến?" Tô Lam ôm ngực nói.