Chương 3184
Lúc này Tô Lam đã ngồi đối diện với bà ta: “Những lời con muốn nói, có thế sẽ tàn nhẫn với dì,nhưng mà con hy vọng dì có thể nhãn nại một chút lắng nghe con nói hết”
Tô Lam rót thêm trà cho bà ta: “Con muốn nói là chuyện, liên quan đến Lệ Bảo Ngọc…”
‘Vừa nghe đến cái tên này, cảm xúc của Bạch Ninh Hương càng trở nên kích động.
‘Säc mặt bà ta đột nhiên thay đối: “Triều Viễn đã nói cái gì với cô?”
Tô Lam lắc đầu: “Anh ấy không nói cái gì với con hết, là ông nội chủ động kế cho con nghe”
Bạch Ninh Hương cười lạnh: “Cô cũng có bản lĩnh đó, ngay cả ông cụ cũng bị cô dụ đến hoa “Con chỉ muốn hỏi dì một câu, việc Lệ Bảo Ngọc dùng tuyệt thực để chống lại sự sắp xếp của dì và chú, vậy thì nói rõ ràng đó là cô ấy đang bảo vệ đức tin của cô ấy.
Tô Lam nhẹ nhàng nói: “Nếu như lúc đó Quan Triều Viễn không sắp xếp cho cô ấy rời đi, hoặc là nói cô ấy nghe lời của dì và chú, yên phận làm một bác sĩ tại Thủ đô, dì cảm thấy cô ấy sẽ vui sao?”
Bạch Ninh Hương đập tay lên bàn một cái: “Cô đang nói nhăn nói cuội cái gì vậy hả? Đối với chuyện của gia đình tôi, thì cô không hiếu cái gì hết”
“Lần này con bé muốn đi đến khu vực thảm họa, nói không chừng chính là đi đến Châu Phi!
©ô có biết con bé mong muốn điều gì không? Nó muốn đến khu vực chiến sự, muốn đến Pa Găng!”
“Cô biết không? Chỉ cần tôi thỏa hiệp lần này, thì từ nay về sao chỉ có thể từng bước thỏa hiệp, chuyện này làm sao có thể chứt Sao tôi có thế đế con gái tôi đi đến nơi nguy hiểm như vậy?”
Tô Lam nhất thời ngây người, cô không ngờ mong muốn của Lệ Bảo Ngọc lại là trở thành bác sĩ địa chiến, và còn muốn đến một nơi nguy hiểm như Pa Găng, Đột ngột nhận ra điều này khiến cô bị sốc.
Lệ Bảo Ngọc của mấy năm trước, chắc là còn rất trẻ, vậy mà cô ấy lại có một hoài bão to lớn đến như vậy.
“Bảo Ngọc… cô có biết tại sao ban đầu chúng †a đặt cho con bé cái tên này không? Bởi vì tất cả chúng ta những người trong gia tộc họ Quan đều xem con bé như cục thịt trên đỉnh đầu”
“Từ nhỏ đến lớn đều nghe theo ý của con bé, nhưng trước giờ con bé chưa từng tùy hứng làm điều gì”
“Con bé đối xử rất tốt với mọi người trong gia đình, từ ông nội cho đến những người hầu, hơn hai mươi năm rồi tôi chưa từng thấy con bé giận dỗi hay nổi cơn tam bành”
“Trong nhà trên dưới, bất kể là ai, con bé cũng chăm sóc rất tốt.
Tôi luôn nghĩ con bé là một món quà đến từ thiên đường”
Khi Bạch Ninh Hương nhắc đến Lệ Bảo Ngọc, cảm xúc của bà ta rõ ràng đã mất kiểm soát “Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng vào lúc đó Triều Viễn lại có một quyết định sai lãm đến như vậy, và điều đó đã khiến chúng tôi mất con bé”
Tô Lam đưa khăn giấy cho bà ta: “Dì à, mặc dù Bảo Ngọc tốt như vậy, nếu như cô ấy biết sau khi cô ấy ra đi lại khiến cho cả nhà họ Quan vì chuyện này mà vô cùng đau lòng, hai mẹ con vốn dĩ thân thiết lại quay lưng lại với nhau, dì cảm thấy cô ấy ở trên thiên đường có vui vẻ không?”
Bạch Ninh Hương đột nhiên sững người.
“Bảo Ngọc rất yêu thương dì, cũng giống như cô ấy rất yêu thương Triều Viễn, cho nên cô ấy tuyệt đối không muốn nhìn thấy kết quả của bây giờ đâu, cứ cho là vì Bảo Ngọc đi, dì làm hòa cùng Triều Viễn được không?”
Bạch Ninh Hương nhìn chăm chằm vào đôi mắt chân thành của Tô Lam, trong một khoảnh khắc nhất định, trái tim bà ta thật sự có chứt rung động, Đôi mắt này, thật sự rất giống với Bảo Ngọc.