Chương 3212
Quanh cơ thể Tô Duy Nam lúc này tràn đầy lạnh lẽo kinh khủng, khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: “Không nghe hiểu lời tôi vừa nói sao? Tôi nói bảo kẻ đứng sau các người ra đây!”
Phó Hoàng Lan bị khí thế của người đàn ông trước mặt hù dọa, cô theo bản năng xoay người muốn chạy trốn.
Phó Hoàng Lan vừa chạy vừa vấp lao đến cửa phòng, liền phát hiện cánh cửa bị người khác đẩy ra “AI”
Cô ta hét lên trong tiềm thức, vừa ngẩng lên liền phát hiện là Quan Triều Viễn.
Mới đầu cô ta còn giật mình, nhưng sau khi xác định người đến là Quan Triều Viễn liền nhanh chóng nấp sau lưng anh, quay đầu lại chỉ về phía Tô Duy Nam: “Cậu Lệ, cứu tôi, cứu tôi!”
Quan Triều Viễn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn vế phíaTô Duy Nam vô cùng lạnh nhạt, còn có cả phần lạnh lùng.
Tô Duy Nam lại chỉ cười nhạt: “Ồ, hóa ra là cậu cả Quan, tôi còn tưởng rằng người đến là vị người tình cũ cô không buông được đó cơ!”
Quan Triều Viễn lạnh nhạt liếc Phó Hoàng Lan: “Cô ở đây làm gì?”
Phó Hoàng Lan hoảng sợ quá mức, sớm đã bị dọa đến nước mắt dàn dụa.
Cô ta rụt vai dè dặt cáo trạng: “Tô Lam nhân dịp anh đi công tác đã lén chạy đến đây gặp người đàn ông khác, lúc nấy tôi tình cờ gặp được, vì vậy mới vào theo để ngăn cản hai người họ, để lại bằng chứng”
Giọng của Quan Triều Viễn lạnh lùng đến mức không phát ra chút cảm xúc nào khác: “Tóm lại là cô đi theo Tô Lam vào đây?”
Phó Hoàng Lan gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tôi đi theo cô ấy vào đây.
Tôi sợ người đàn ông đó thế lực quá lớn nên mang theo hai vệ sĩ vào, nhưng không ngờ rằng hai vệ sĩ đó lại bị anh ta đánh bại”
Phó Hoàng Lan nói dối không chớp mắt: “Lúc nấy tôi tận mắt nhìn thấy Tô Lam bước vào căn phòng này, sau đó mãi không đi ra, thế nên tôi nghỉ ngờ người đàn ông này chắc chắn đã giấu cô ấy đi”
Sau khi nghe những lời này, Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
Trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười nhàn nhạt, sự mỉa mai và khinh thường ẩn trong nụ cười ấy khiến anh phát cáu.
Đúng lúc này, có tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tô.
Duy Nam: “Nói cách khác, vợ tôi ở đây?”
‘Vẻ mỉa mai trên mặt Tô Duy Nam ngày càng lộ rõ: “Sếp Lệ à, anh hỏi thật là thú vị! Anh đã nói là vợ của anh rồi thì có cần hỏi người đàn ông khác không?”
Quan Triều Viễn quay đầu lại nhìn Phó Hoàng Lan một cách thờ ơ: “Lê Duyệt Tư phái cô tới đây?”
Phó Hoàng Lan sửng sốt, đột nhiên có chút chột dạ.
Nhưng cô ta nhanh chóng hoàn hồn, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu anh Quan, cô ấy đang ở thủ đô, cơ bản không biết chuyện xây ra ở đây.
Tôi chỉ là…Tôi thề là tôi thực sự chỉ tình cờ gặp, nhìn thấy Tô Lam đến nơi như thế này liền đi theo vào.
Dù sao, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô ấy đi vào và chưa ra ngoài!”
Quan Triều Viễn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Duy Nam biểu cảm như cười như không: “Anh Âu Dương Hải, bây giờ anh vừa phải chăm sóc vị hôn thê của mình vừa phải chăm sóc vợ của tôi.
Tôi sợ anh bận quá, chẳng bằng để tôi đưa cô ấy về?”
Tô Duy Nam uế oải cười: “Cũng có thể là cô Tô không yên tâm chồng mình tới nơi như vậy, cho nên mới đi theo? Hơn nữa…”