Chương 3360
Giọng nói vừa dừng lại, người đàn ông bước tới, đưa tay ra kéo cô.
Tô Lam sợ rằng hành động của họ sẽ quá thô lỗ và làm tổn thương con mình: “Đừng đụng vào tôi, tôi tự đi được”
Lúc này, Tô Lam đột nhiên cảm thấy rất bất lực, cô đã chọc tức ai? Tại sao cô liên tục gặp rắc rối vậy?
€ô bị bịt mắt và nửa giờ sau, cô bị đưa đến một nhà tù với tường sắt tứ phía “Chỉ là để hợp tác điều tra.
Tại sao anh lại tống tôi vào tù? Hay là các anh lạm dụng quyền lực và muốn tìm lí do đổ oan cho “Cô gái nhỏ, cô nói nhiều quá”
Tô Lam lạnh lùng chế nhạo: “Sao? Cậy quyền lực bắt tôi vào đây, nhưng lại không có gan gặp tôi! Ông chủ của các anh hèn nhát quá rồi đấy!”
“Tô Lam!”
Đột nhiên, một tiếng hét tức giận từ ngoài cửa truyền vào, sau đó một bóng người cao lớn xông vào.
Tô Lam nhìn kỹ lại, hừ, cô thật sự đoán đúng rồi!
Tư Vũ Chiến sắc mặt xanh mét, sải bước đi vào.
Ngang qua lồng sắt lạnh lão, anh ta khinh bỉ nhìn Tô Lam: “Lúc này, cô còn dám kiêu ngạo như vậy, cô thật là dũng cảm!”
Tô Lam đã đứng quá lâu rồi, cảm thấy eo hơi đau nên cô chỉ đi vài bước rồi ngồi xuống bên giường: “Cho dù tôi có dũng khí thế nào thì cũng không bằng anh Tư.
Dựa vào người cha làm quan của mình, còn dám tùy ý điều động quân đội sao?”
“Tôi mời cô qua đây, chỉ vì muốn cô phối hợp điều tra.
Dù sao tôi cũng không phải là người của quân đội, hai người chúng ta cũng coi như là quen biết nhau, tôi đến thăm cô cũng không có gì quá đáng”
Khi Tô Lam nghe thấy điều này, cô chế nhạo: “Anh đừng giả bộ nữa, anh không thấy ghê tởm, nhưng tôi thì buồn nôn”
“Là bởi vì anh tôi trở về, nên anh bị thiệt thòi không?”
“Hay là, người phụ nữ đã anh vất vả nuôi nhiều năm như vậy,, khi nhìn thấy anh tôi, liền không có tâm trạng diễn tiếp với anh, cho nên anh rất không phục không?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Hiện tại anh ra tay với tôi hay với anh tôi cũng không có gì khác biệt, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, năm năm trước anh thua anh trai tôi, năm năm sau anh vẫn không thể đánh bại anh ấy!”
“Anh nghĩ anh có thể giấu được những chuyện mà anh đã làm hay sao? Giấy không gói được lửa.
Thiện ác cuối cùng sẽ được đền đáp, quả báo sắp đến!”
Tư Vũ Chiến không ngờ rằng Tô Lam đã ngồi sau song sắt mà vẫn có thể kiêu ngạo như vậy.
Cô trông giống hệt Tô Duy Nam hồi đó.
“Hừ, bây giờ cô cứ ngồi đấy cứng miệng đi, tôi xem xem cô có thể chờ đến khi anh cô trở về không!”
Tư Vũ Chiến lạnh lùng buông những lời này xuống, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng khi anh ta vừa bước ra khỏi nhà tù, điện thoại di động trong túi anh ta vang lên.
Anh ta cúi đầu nhìn thấy Bạch Ninh Hương đang gọi cho mình, khóe miệng anh ta hiện lên một tia giễu cợt.
Thấy tiếng chuông điện thoại sắp dừng lại, anh ta miễn cưỡng kết nổi: “Alo”
Đầu dây bên kia, giọng Bạch Ninh Hương vô cùng lo lằng: “Vũ Chiến, Tô Lam không sao chứ, nghe nói cháu phái người tới cứu cô ta?”
“Đúng vậy, cô ấy vẫn chưa chết.”