Nhìn thấy Tô Lam ngồi đó như kẻ ngốc, Kiều Tâm thấy thế vội nắm lấy vai cô.
“Tô Lam, cậu đừng thế này, tớ sẽ lo lắng, cậu nói chuyện đi chứ!”
Tô Lam mù mờ quay đầu nhìn Kiều Tâm, thì thầm: “Cậu nói xem anh ấy thế này là có ý gì? Sáng nay anh ấy còn bảo muốn đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn với tớ, sao mới có mấy tiếng mà anh ấy đã thay đổi? Sao anh ấy lại như vậy? Rốt cuộc là tại sao?”
Kiều Tâm rũ mí mắt, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Tô Lam, cậu tỉnh lại đi, có lẽ từ đầu chúng ta đã sai.
Cho rằng Quan Triều Viễn sẽ yêu cầu, sẽ trân trọng cậu, thực ra chúng ta quên mất thân phận của chúng ta, chúng ta đều là những cô gái bình thường như cọng cỏ, cho dù người ta thích thì cũng chỉ là muốn chơi đùa thôi, nếu thật sự lấy về làm vợ thì đó chỉ là mơ tưởng viễn vông!”
Câu này kéo Tô Lam quay về hiện thực, cô đau khổ nói: “Anh ấy có thể không cưới tớ, cũng có thể không yêu tới, nhưng tại sao lại lừa tớ chứ?”
Tô Lam siết tay thành nắm đấm, đập mạnh vào dãy ghế sắt.
Kiều Tâm thấy thế thì vội đi tới ôm lấy Tô Lam đang kích động, khuyên nhủ: “Tô Lam, loại cậu ấm nhà giàu như Quan Triều Viễn chỉ nhất thời hứng thú với cậu thôi, người khác có thể chà đạp cậu, bản thân cậu không thể chà đạp cậu được có biết không? Quên anh ta đi, sau này chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, xem như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cậu.”
Nhất thời, Tô Lam ôm lấy Kiều Tâm rồi khóc nức nở, nước mắt lã chã chảy xuống.
Kiều Tâm cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy cô, vỗ vào lưng cô.
Tô Lam nước mắt lã chã, trong đầu không ngừng lóe lên những ngày tháng cô ở bên Quan Triều Viễn.
Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào quả trứng chim bồ câu trên tay trái cô, nước mắt đã khiến tầm nhìn của cô nhòe đi, thế nhưng từng cảnh tượng hôm qua vẫn hiện rõ mồn một trước mắt.
Sau đó, Tô Lam trong lòng Kiều Tâm ngẩng đầu lên, dứt khoát lắc đầu nói: “Không! Tớ không tin đây là thật, chắc chắn bên trong không đơn giản như vậy!”
Kiều Tâm lấy khăn giấy lau nước mắt Tô Lam, bất lực nói: “Sự thật là vậy, phải thế nào mới được xem là sự thật?”
“Tớ muốn chính miệng hỏi anh ấy, ít nhất anh ấy cũng nợtớ một lời giải thích!” Tô Lam cứng đầu nói.
Kiều Tâm hết cách, chỉ đành nói: “Bây giờ Quan Triều Viễn không ở công ty, chắc anh ta đang ở bên Phương Ngọc Hoan, nếu không thì tớ với cậu đi tìm anh ta, xem anh ta nói thế nào?”
“Kiều Tâm, cảm ơn cậu.” Tô Lam gật đầu.
Kiều Tâm thở dài nói: “Quan hệ giữa chúng ta là gì chứ? Còn cần cậu nói cảm ơn à? Tớ đi với cậu, tớ xem cái tên tư bản kia ngụy biện thế nào.
Cậu đấy, không đến Hoàng Hà thì chưa hết hi vọng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Không để cậu tận mắt nhìn thấy thì cậu sẽ không từ bỏ!"
“Cho dù đâm đầu vào bức tường phía Nam thì tớ cũng phải hỏi cho rõ.” Tô Lam cau chặt mày, từ lẩm bẩm.
Sau đó, Tô Lam lấy điện thoại ra, ngập ngừng giây lát rồi mới gọi vào số của Quan Triều Viễn.
Tít...!tít...!tít...!tít...!
Điện thoại đổ chuông mười mấy tiếng, lúc Tô Lam đang muốn cúp thì đầu bên kia bỗng có người bắt máy.
"Alo?”
Đầu kia điện thoại vang lên giọng của Quan Triều Viễn, trái tim Tô Lam vọt lên tận cổ họng.
Sau đó điện thoại chìm vào im lặng, mặc dù hai người không lên tiếng nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí không ổn.
Chính khoảng thời gian im lặng này đã khiến Tô Lam lập tức đối diện với hiện thực, anh đã không thuộc về cô nữa, có lẽ anh chưa từng thuộc về cô.
“Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh ngay lập tức!” Ngàn vạn lời nói Tô Lam đều nuốt xuống hết, chỉ nói một câu như vậy.
Đầu kia điện thoại do dự chốc lát rồi mới lên tiếng: “Anh đang ở nhà, em đến đi.”
Tô Lam nghe ra được vẻ xa cách trong giọng điệu của Quan Triều Viễn từ điện thoại, nó chẳng khác nào cái gai đâm vào trái tim cô, sau đó cô kiên quyết cúp điện thoại.