Tô Lam ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tô Yên, mặc dù bây giờ trông cô ấy rất chán nản, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ý chí kiên cường từ đối phương, cô ấy không phải nói đùa, cô ấy thật sự muốn sinh đứa bé ra, giống hệt như hoàn cảnh của cô ngày trước.
Ban đầu khi biết mình mang thai được vài tuần cô đã không nỡ bỏ đứa bé, huống gì em bé trong bụng Tô Yên đã lớn đến như vậy, cô ấy đã có tình cảm với con của mình, có lẽ cũng đã bắt đầu có thai máy.
Tổ Lam còn chưa kịp nói lời nào thì Sở Thanh Diễn đã vọt vào.
Bà cáu gắt chỉ tay vào Tô Yên rồi nói: “Không phá thai thì sau này con định làm thế nào? Mang thai trước khi cưới còn không chịu nói ba đứa bé là ai, con muốn chọc cho mẹ tức chết mới vừa lòng có phải không?”
Đối mặt với lời chỉ trích của Sở Thanh Diện, Tô Yên chọn cách làm ngơ, rũ mắt không nói lời nào.
“Con xem, con xem đi, thái độ của nó như thế là sao hả?” Sở Thanh Diện càng thêm tức giận.
Nhìn Tô Yên một cái, Tô Lam thuyết phục bà: “Mẹ, mẹ ra ngoài ngồi trước đi, con nói chuyện với Tô Yến một lát.”
“Con thì có thể nói được gì? Chuyện của mình còn lo không xong, mẹ thấy nó là học theo con nên mới như thế.
Con nói thử xem tại sao lần này con và Triều Viễn lại chia tay? Không nói ra được nguyên nhân thì đừng hòng mẹ đồng ý!” Sở Thanh Diên nổi đóa với Tô Lam.
Tô Lam cụp mi mắt, không biết nên trả lời câu hỏi của mẹ thế nào.
Thấy dáng vẻ của Tô Lam, Sở Thanh Diên lại mắng: “Nhìn hai đứa mà xem, giống y hệt nhau, tưởng cúi đầu không nói chuyện là xong sao?”
Mặc dù khó mở miệng, nhưng Tô Lam vẫn ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt trách móc của bà, thản nhiên nói: “Mẹ, người anh ta yêu không phải con, anh ta sắp cưới người mình yêu rồi, mẹ nói xem con cứ bất chấp quấn lấy anh ta thì có ý nghĩa gì không?”
Nghe cô nói như vậy, trong phút chốc Sở Thanh Niên ngẩn người ra!
Nhìn ánh mắt phức tạp của mẹ, cánh mũi Tô Lam cảm thấy có hơi chua xót.
Bởi vì trong mắt mẹ cô hiện lên vẻ bàng hoàng, đồng cảm, thương xót, còn xen lẫn tức giận.
Tiếp đến, Sở Thanh Diên bỗng nhiên trở nên bình tĩnh hơn, cúi đầu nói một câu: “Thật vô nghĩa” Nói xong thì cúi thấp đầu đi ra khỏi phòng ngủ.
Tô Lam biết mẹ đang buồn thương cho cô, đau lòng cho cô, nhưng hiện tại cô cũng không muốn nói về chuyện của chính mình, chuyện của Tô Yên mới là quan trọng nhất.
Giây tiếp theo, Tô Lam bước đến đóng cửa lại.
Xoay người ngồi trước mặt Tổ Yên, Tô Lam vừa định mở miệng.
Tô Yên chợt ngẩng đầu hỏi: “Chị, chị và anh rể lại chia tay rồi à?”
“Chị và anh ta không có duyên phận, không thể ép buộc.” Tô Lam hời hợt trả lời.
Nghe vậy, Tô Yên lẩm bẩm nói: “Đúng là duyên phận không thể nói trước được.”
Thấy vẻ mặt cô ấy có hơi sững sờ, Tô Lam gắng sức giúp cô ấy khai thông: “Tô Yên, trước tiên không nói đến việc đứa bé trong bụng em là của ai, nói về việc bây giờ em mới chỉ là sinh viên năm hai, nếu muốn sinh con thì chuyện học hành thế nào?”
“Em có thể xin nghỉ học trước.” Tô Yên không chịu khuất phục nói.
Tô Lam lại hỏi: “Hiện tại một mình em cũng chưa có năng lực tự lo cho bản thân, sinh đứa bé ra thì ai sẽ giúp em nuôi nó? Em đã từng cân nhắc đến những thứ này chưa?”