Chương 3481
Từ “con hoang” đã khiến cho Nhất Phàm hoàn toàn trở nên tức giận.
Cậu vẫn năm sấp trên mặt đất như thế, cay đắng nhìn lên tên mập.
Tên mập bước tới trước mặt Khúc Nhất Phàm, hai tay chống nạnh, giương giương tự đắc nói: “Đồ con hoang, mày dám nhìn tao sao? Cho dù có nhìn tao chằm chằm thế nào đi nữa, mày vẫn là đồ con hoang”
Tên mập lạnh lùng, buông ra một câu xong, liền xoay người bỏ đi.
Lúc này, Khúc Nhất Phàm đột ngột đứng dậy và chạy vào phía sau tên mập rồi đâm sâm vào hẳn.
Tên mập trực tiếp bị đẩy cho ngã xuống đất, Khúc Nhất Phàm còn ngồi lên người cậu ta.
Giây sau đó, hai cậu bé đánh nhau lộn mấy vòng dưới đất.
Tống Chỉ Manh sững sờ khi nhìn thấy điều này.
Bởi vì Khúc Nhất Phàm trông hơi gầy, nhưng phản ứng của cậu lại rất nhanh nhạy, nhìn dáng vẻ đánh nhau của cậu dường như là đã trải qua tập luyện vậy.
Tuy rằng tên mập lớn hơn cậu một chút, nhưng phản ứng của cậu ta rất chậm, động tác cũng rất chậm chạp.
Hai cậu bé đánh qua đánh lại vài lần, khuôn mặt của tên mập cũng bị Khúc Nhất Phàm đánh cho thâm tím, thậm chí quần áo của anh ta cũng bị xé rách.
Tên mập chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này!
Rốt cuộc thì từ khi mới học mẫu giáo đến tiểu học, cậu ta luôn là người đi bắt nạt người khác.
Lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên cậu bị đánh!
Mặc dù tên mập này đã quen với sự kiêu ngạo và độc đoán, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, sau khi nhận vài cú đấm từ Khúc Nhất Phàm, cậu ta trực tiếp ngồi trên mặt đất và bắt đầu khóc.
Mẹ của tên mập đang ở gần đó gói bánh ngọt cho cậu ta chuẩn bị mang về, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của con trai mình và vội vã chạy đến.
Ngay khi tên mập nhìn thấy mẹ mình, cậu 1a lập tức nhào vào vòng tay của bà rồi mách lẻo: “Mẹ, nó đánh con!”
Mẹ tên mập liếc nhìn Khúc Nhất Phàm, trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Rốt cuộc, đứa trẻ trước mặt bà trông chỉ có bốn hoặc năm tuổi, bé hơn con trai bà một chút, nhưng lại gầy hơn rất nhiều.
Nhưng khi bà nhìn xuống và thấy khuôn mặt của con mình, cơn tức giận của bà nổi lên ngay lập tức.
Bà ta thậm chí còn lao thẳng đến trước mặt Khúc Nhất Phàm và đẩy cậu thật mạnh: “Tên nhóc này, mày bị sao vậy? Sao mày lại đánh con tao ra thế này?”
Khúc Nhất Phàm đột nhiên mất thăng bằng và ngã thẳng xuống đất.
Khi mẹ tên mập nghe thấy tiếng con trai khóc lóc thảm thiết, rất đau lòng và càng tức giận hơn.
Bà ta lao tới, nắm lấy cổ tay Khúc Nhất Phàm, trực tiếp kéo cậu lên, sau đó tức giận một cách vô lý mà nói: “Còn cha mẹ mày thì sao? Cha mẹ mày ở đâu? Thật quá đáng! Còn nhỏ như vậy mà dám đi đánh người khác.
Nếu hôm nay không cho tao một lời giải thích, không ai được phép rời đi!”
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Tống Chỉ Manh ở bên cạnh chỉ cảm thấy một cơn tức giận không tên cũng theo đó mà dâng trào lên.
Khi cô định lao ra kéo Khúc Nhất Phàm về trong vòng tay của mình, thì bất ngờ có một bóng người cao lớn lao đã lao tới và giật Khúc Nhất Phàm ra khỏi vòng tay của người phụ nữ đó.