Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3486
“Nhất Phàm, quà của cháu cô nhận rồi, nhưng cha của cháu có vẻ không thích cô cho lắm, nên cô phải đi trước, kẻo cô và cha cháu gặp mặt sẽ dễ cãi nhau.”
“Tạm biệt, cô”
Khi Khúc Thương Ly bước tới, anh thấy chỉ còn lại Khúc Nhất Phàm đứng ở gần lâu đài đệm khí.
Tống Chỉ Manh không biết đã đi từ khi nào.
Không biết tại sao, Khúc Thương Ly lại cảm thấy trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc rất khó giải thích.
Anh đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Khúc Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn cha mình, đưa tay ra và kéo mạnh tay áo: “Cha, có phải cha muốn tìm cô lúc nấy ạ?”
Giọng nói của con trai khiến Khúc Thương Ly tỉnh táo trở lại, anh quay lại và ôm lấy Khúc Nhất Phàm, nhưng không trả lời câu hỏi của con trai: “Nhất Phàm, vừa rồi con không làm gì sai.

Bố không nên bắt con xin lỗi.

Bố nhận lỗi với con”
Khúc Thương Ly cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh con trai mình bị người khác xúc phạm là đồ con hoang.
Cần phải biết, cảm giác tội lỗi này đã hành hạ anh suốt năm năm qua, anh cũng không biết nó sẽ kéo dài bao lâu nữa.
Bây giờ Khúc Nhất Phàm vẫn còn nhỏ, có một số vấn đề cậu vẫn không hiểu.
Nhưng đợi đến khi cậu lớn lên chút nữa thì sao?
Anh phải giải thích thế nào với cậu về mẹ của cậu?
Khúc Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy cổ Khúc Thương Ly, giọng tỉnh bơ nói: “Cha, cha đừng buồn nữa.

Vừa rồi cô đã nói với con rằng chỉ cần con tiếp tục ngoan ngoãn như vậy, có một ngày mẹ sẽ rở về, mẹ nhất định sẽ trở lại với chúng ta!”
Khuôn mặt Khúc Thương Ly hơi thay đổi, anh thở dài thườn thượt và nhìn xuống con trai mình: “Nhất Phàm, con rất muốn mẹ quay trở về sao?”
Khúc Nhất Phàm gật đầu không chút do dự: “Cô nói với con rằng, người làm mẹ không thể nào bỏ rơi đứa con của mình.

Mẹ chắc chăn gặp phải rắc rối nào đó không nói nên lời nên mới bỏ đi, khi giải quyết xong chuyện mẹ sẽ quay lại”
“Những lời này là do cô vừa rồi nói với con sao?”
Khúc Nhất Phàm gật đầu: “Vâng, là do cô nói với con, cô còn nói có vẻ cha không thích cô, nên cô phải đi trước để tránh xung đột với bố”
Đôi mắt của Khúc Thương Ly trở nên hơi khó hiểu: “Nhất Phàm, nếu mẹ con thật sự trở lại, con sẽ không ghét bà ấy chứ?”
Khúc Nhất Phàm ngước nhìn cha mình, rồi lắc đầu nguây nguẩy: “Cha, cha biết không?
Con sắp tròn sáu tuổi rồi.

Điều ước sinh nhật năm nào của con cũng là mẹ sẽ trở về bên con.

Nếu mẹ về, con sẽ rất rất vui.

Tại sao con lại phải ghét mẹ?”
Khúc Thương Ly cảm thấy không nói nên lời sau khi nghe những gì con trai mình nói €ó lẽ đây là thế giới của trẻ thơ, hồn nhiên và trong sáng.
Chúng thậm chí không biết oán hận là gì.
“Nhất Phàm, cha biết hôm nay con chơi không vui.

Để đền bù và xin lỗi, cuối tuần cha sẽ đưa con đến Disneyland chơi một ngày.
Con thấy sao?”
“Tốt quá, cha muôn năm, con yêu cha đến chết”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui