Chương 3493
Tô Lam vô cùng kinh ngạc: “Thế ý của anh là, những bức ảnh đó đều là thật? Nhưng vì sao chị Chỉ Manh lại bị mất trí nhớ?”
Ánh mắt của Quan Triều Viễn bỗng nhiên trở nên thâm trầm khó đoán: “Đây chính là nguyên nhân anh không cho phép em đưa những tấm ảnh đó cho chị ấy xem, bởi vì chị ấy.
”
“BụpF Đột nhiên, một âm thanh giòn giã phát ra từ trong biệt thự, ngay sau đó, tiếng hô giật mình của Lâm Mộc vang lên: “Cô Tống, cô sao thế?”
Quan Triều Viễn và Tô Lam nhìn nhau, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Quan Triều Viễn quay người chạy nhanh về phía biệt thự.
Tô Lam ôm bụng, cô không dám chạy quá nhanh nhưng cũng cố găng hết sức để tăng tốc độ.
Khi hai người lao vào phòng khách liền phát hiện Tống Chỉ Manh không có ở đó.
Quan Triều Viễn vội vàng chạy lên lầu hai và lao thẳng vào phòng đọc sách.
Quả nhiên, lúc anh vừa mới đẩy cửa phòng đọc sách bước vào thì đã nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang thất thần ngồi trên mặt đất trong tuyệt vọng.
Bên cạnh cô ấy là mười mấy tấm ảnh rơi rải rác.
Trong tay cô ấy đang năm chặt bức ảnh có Khúc Thương Ly đang áp sát vào bụng cô ấy để nghe ngóng.
Ngay lúc này, gương mặt của cô ấy đầy hoảng sợ và lo lắng, ánh mắt hiện rõ sự mơ hồ mù mịt: “Sao lại như thế này? Không thể nào…”
Đây là những bức ảnh cũ mà năm đó rửa bằng phim chụp ảnh, thế nên căn bản không có chuyện photoshop gì ở đây cả.
Điều này cũng có nghĩa là những bức ảnh nằm trong tay cô ấy không thể là giả được.
Nhưng nếu như những bức ảnh năm trong tay cô đều là thật, vậy người phụ nữ đang mang thai trong bức ảnh đó là ai chứ?
“Chị Chỉ Manh!”
Tô Lam vô cùng hoảng hốt khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy.
Cô vội vã đi đến, muốn dìu Tống Chỉ Manh dậy: “Chị Chỉ Manh, chị đừng như thế, chị nghe bọn em giải thích đã.
.
”
Tống Chỉ Manh cầm bức ảnh đó trên tay, quay đầu nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam với khuôn mặt đờ đẫn: “Hai người đã biết từ lâu rồi đúng không? Hai người từ lâu đã có được những bức ảnh này rồi đúng không?
“Không phải đâu, chị Chỉ Manh, bọn em cũng tình cờ có được những bức ảnh này hai ngày trước thôi.
Bọn em cũng đang nghĩ phải nói với chị chuyện này như thế nào mới tốt”
Tô Lam đang cố gảng để giải thích, nhưng Tống Chỉ Manh bây giờ rõ ràng là không nghe thấy gì cả.
Cô ấy ôm mặt, dường như đã ý thức ra được điều gì đó: “Chẳng trách, chẳng trách từ sau khi chị đến thành phố Ninh Lâm, hai người đã luôn ám chỉ, còn hỏi chị liệu có khả năng quay lại với nhau không, thì ra là như vậy… hai người coi chị như một kẻ ngốc đúng không?
“Chị Chỉ Manh, không phải như thế đâu, chị nghe em nói, nghe em giải thích trước đã.
.
Tô Lam chưa nói xong, liền bị Tống Chỉ Manh đẩy ra.