Chương 3512
Tô Lam đang uống sữa, cô nuốt ngụm sữa xuống, đặt ly xuống rồi mới nói: “Mình rảnh, nhưng mà nam thần của cậu thì còn phải đợi mình gọi hỏi xem sao đã.
Sao vậy, có chuyện gì hả?”
Bên kia điện thoại, Lâm Thuý vân hơi ngượng ngùng gãi đầu.
“Ừm, bởi vì hôm nay Lục Mặc Thâm xuất hiện.
Mẹ mình vừa nghe nói anh ấy xuất hiện đã suýt chút nữa mua pháo về đốt rồi, cuối cùng muốn mở tiệc tại nhà, nói muốn chúc mừng Lục Mặc Thâm xuất viện”
Tô Lam không nhịn được cười.
“Thật không ngờ cô lại có lòng như vậy, hẳn là giáo sư Lục rất vui vẻ”
“Đương nhiên anh ấy rất vui rồi, có ăn lại có uống! Cậu không biết đâu, sáng nay mẹ mình bảo Lâm An Nguyên đón anh ấy xuất viện.
Sau khi vào nhà mình, ông già đó y như ông trẻ, cơm bưng nước rót tận miệng! Mình cảm thấy mình sống lâu như vậy mà chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy ở nhà bao giờ”
Lúc Lâm Thuý Vân nói lời này, giọng nói vô cùng ghen tị.
“Làm mình có lúc cũng nghỉ ngờ có phải ông trời đã tính sai đối tượng rồi không, thật ra Lục Mặc Thâm mới là con ruột của mẹ mình, mình mới là đứa con dâu không đáng đồng nào nhặt bên ngoài về!”
Tô Lam bị lời nói của cô ấy chọc cười.
“Như đi, lát nữa mình sẽ gọi cho nam thần của cậu, nếu tối nay anh ấy rảnh, chúng mình sẽ cùng tới “Được, cứ quyết định vậy đi”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam nhìn bữa sáng trên bàn, quyết định ăn xong rồi mới gọi cho Quan Triều Viễn.
Nhưng cô ăn chưa được hai miếng, chuông điện thoại lại vang lên.
Tô Lam cũng không nhìn, trực tiếp cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời: “Thuý Vân à, sao cậu nóng lòng vậy chứ?
Có thể để mình ăn sáng xong không?”
Bên kia điện thoại im lặng một hồi, cuối cùng có giọng phụ nữ truyền tới.
“Chị Tô, là em.
”
Giọng nói này.
Tô Lam thầm giật mình, cô đứng lên theo bản năng.
“Âu Mỹ Lệ, là cô sao?” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mặc dù cô và Âu Mỹ Lệ không thân thiết lắm, nhưng hai người đã nói chuyện mấy lần.
Giọng Âu Mỹ Lệ, cô nhận ra được.
“Đúng vậy, là em”
Vừa nghe giọng Âu Mỹ Lệ, Tô Lam lập tức sốt ruột.
“Âu Mỹ Lệ, cô biết anh tôi đang ở đâu không?”
_.
.
Bên kỉa điện thoại im lặng chốc lát, giọng Âu Mỹ Lệ dường như có chút khó xử.
“Xin lỗi, giờ em vẫn không thể nói cho chị biết được.
”
Nghe vậy, Tô Lam đột nhiên cảm thấy câu trả lời của cô ấy có chút không có lý lẽ.
“Tôi là em gái ruột của anh ấy, vì sao không thể nói cho tôi biết?”
“Xin lỗi chị, đây là yêu cầu của Âu Dương Hải”
Chẳng lẽ thật sự giống như Quan Triều Viễn nói, anh ta không chạy trốn mà cố ý trốn?