Chương 3571
“Tô… Tô Lam, cô… Sao cô lại ở đây?”
Lúc này, Tô Bích Xuân nói lắp ba lắp bắp.
Khóe miệng Tô Lam khẽ nhếch lên.
Cô cười khẩy nói: “Đương nhiên tôi phải ở đây rồi.
Nếu tôi không ở đây, sao có thể chạm mặt với người giả mạo chị gái tôi được?”
Lời nói này vừa dứt, trợ lý Lâm cũng phải trợn tròn mắt.
“Gô Tô, cô nói người này vốn không phải chị cô? Cô ta là người giả mạo ư?”
Sau khi Tô Bích Xuân nghe thấy cô nói như vậy, suýt nữa thì tức méo cả miệng: “Tô Lam, cô nói như vậy là có ý gì? Mặc dù giữa chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng trên người chúng ta vẫn chảy chung một dòng máu đấy.
Điểm này cô vốn không có cách nào phủ nhận”
Tô Lam lạnh lùng nhìn cô ta, ngay cả mảng cũng chẳng muốn măng nữa.
Cô cảm thấy bản thân nói thêm một câu cũng lãng phí nước bọt.
Thấy Tô Lam không nói gì, Tô Bích Xuân cho rằng cô đang chột dạ nên dương dương đắc ý nói: “Còn một việc nữa, hôm nay tôi tới đây không phải tìm cô mà tìm cậu Lệ.
Vì thế, cô vốn không có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi.
Không mau cút cho tôi!”
Nói xong lời này, Tô Bích Xuân đưa tay định đẩy Tô Lam ra.
“Cậu Lệ, cậu Lệ… Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”
Tô Lam không chú ý, bị cô ta đẩy một cái lùi sang bên cạnh.
Tô Bích Xuân cứ thế đường hoàng đi vào trong.
Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, hai mắt cô ta lập tức phát sáng.
Dù qua bao lâu, người đàn ông này vẫn đẹp trai, phóng khoáng như vậy.
Chỉ tiếc, một người đàn ông hoàn mỹ, ưu tú như vậy lại bị con nhỏ khốn kiếp Tô Lam kia lừa bịp mất.
Đúng là phung phí của trời.
Nghĩ tới đây, Tô Bích Xuân hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Đây cũng là mục đích mà hôm nay cô ta nhất định phải tới đây.
Tô Bích Xuân muốn lật tẩy b‹ ít dối trá của Tô Lam cho Quan Triều Viễn biết.
Lúc này, anh đang lười biếng dựa vào bàn sách ở trước mặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Tô Bích Xuân không hề chú ý tới sự trào phúng trong đáy mắt Quan Triều Viễn, cô ta vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, em tin anh sẽ có hứng thú với chuyện này”
Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên, liếc nhìn Tô Lam một cái rồi nói: “Nhưng dường như vợ tôi chưa hẳn đã cảm thấy hứng thú với điều cô nói”
Tô Bích Xuân lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì?
Cô ta vẫn không hiểu rốt cuộc lời này của Quan Triều Viễn có ý gì.
“Ý của tôi là nếu vợ tôi không muốn nghe thì tôi cũng không có hứng thú gì”
Giờ phút này, Tô Bích Xuân ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ não của Quan Triều Viễn bị nước vào ư? Hay là con nhỏ khốn kiếp Tô Lam kia thật sự có bản lĩnh như vậy, thuần phục được người đàn ông này?
Dưới tình thế cấp bách, Tô Bích Xuân vội nói: “điều mà em muốn nói liên quan tới chuyện Tô Lam phản bội thì sao? Anh cũng không quan tâm sao?”
Sắc mặt cô lập tức biến đổi: “Tô Bích Xuân, cô lại đang nói hươu nói vượn gì đấy?”
Cô ta dương dương tự đắc khoanh hai tay trước ngực đứng tại chỗ, sau đó còn nhìn Tô Lam với ánh mắt khinh miệt: “Sao nào? Bị tôi lật tấy nên thẹn quá hóa giận à?”
Tô Lam thở dài nói: “Được, không phải cô muốn nói sao? Thế thì tôi sẽ rửa tai lắng nghel”
Tô Bích Xuân quay đầu nhìn Quan Triều Viễn một chút, thấy anh thật sự im lặng sau khi nghe Tô Lam nói “rửa tai lắng nghe”, hoàn toàn không có ý muốn đuổi cô ta đi.
Điều này khiến Tô Bích Xuân càng tức giận hơn.
Dựa vào đâu cả hai đều là con gái của Tô Văn Tâm, nhưng cuộc sống của cô ta lại bi thảm như vậy?