Chương 3607
Không, năm năm trước cô đã hại anh ấy i, năm năm sau cô tuyệt đối không giẫm lại vết xe đổ đấy đâu.
Mộ Mẫn Loan vô cùng yếu ớt mở miệng: “Đừng… Đừng: “Câm miệng cho ông!”
Tư Vũ Chiến tức giận quát, định lại muốn đánh cô ta.
“Tư Vũ Chiến, anh cũng để ý cô ấy quá đói”
Vào lúc này, Tô Duy Nam đột ngột lên tiếng, nhanh chóng ngăn cản hành động của Tư Vũ Chiến Tư Vũ Chiến dường như không để ý đến những lời này, họng súng đen ngòm lại nhắm vào thái dương của Mộ Mẫn Loan.
Anh ta nhăn nhó mặt mày nhìn Tô Duy Nam: “Mày nói cái gì?”
Tô Duy Nam dừng lại cách anh ta một mét, giọng nói lạnh lùng, trên mặt anh ấy không có biểu cảm gì.
Đôi môi mỏng khẽ mở, nhưng lời nói ra lại vô tình khiến người ta run sợ: “Năm năm trước anh dùng một người phụ nữ để hại tôi, anh nghĩ răng năm năm sau Tô Duy Nam tôi sẽ nhớ mãi không quên cô ấy sao?”
Tư Vũ Chiến lập tức sửng sốt, ngay cả con ngươi của Mộ Mẫn Loan đang bị anh ta bắt giữ cũng đột nhiên co rút lại Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ mở, vẻ mặt vông cùng đau khổ và tuyệt vọng.
Đây chính là kết quả mà cô ta hy vọng, ít nhất thì Tô Duy Nam không còn bị thương bởi vì cô nữa.
Nhưng ngực lại truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, gần như khiến cho cô ngạt thở.
“Tô Duy Nam, mày đừng nghĩ đến chuyện lừa được tao! Việc đầu tiên mày làm khi trở về chính là đi tìm con đàn bà đê tiện này, vậy mà mày còn muốn lừa tao cái gì!”
Tô Duy Nam cười nhạt, nụ cười trên khuôn mặt chỉ mang tính tượng trưng “Nếu như tôi không tiếp cận cô ấy, thì làm sao tôi có thể nghe ngóng tin tức của anh từ cô ấy được ?”
Tư Vũ Chiến vẫn không dám tin, anh ta cúi đầu nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, thấy vẻ mặt của Mộ Mãn Loan vô cùng tuyệt vọng, đôi mắt cô ta đấm nước mắt như chực trào ra.
Chết tiệt, chẳng lẽ mình tính sai rồi sao?
Nếu Tô Duy Nam thực sự không quan tâm đến sống chết của Mộ Mãn Loan, thì làm sao anh ta có thể lấy lại cổ phần của nhà họ Tư?
“Nếu anh vẫn còn là đàn ông, thì hãy giải quyết với nhau theo cách của đàn ông đi.
”
Tô Duy Nam nhàn nhạt mở miệng, bất kể là giọng nói hay ánh mắt, đều tràn đầy vẻ khinh bỉ sâu sắc.
Lời nói của anh ấy hoàn toàn chọc tức Tư Vũ Chiến, anh ta đẩy Mộ Mẫn Loan ra, họng súng đen ngòm trong tay trực tiếp chĩa thẳng vào đầu Tô Duy Nam.
Chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng giòn giã, bên tai Tư Vũ Chiến truyền đến một tiếng rên thống khổ.
Trước mắt anh ta có một bóng người, đang chầm chậm ngã xuống như một chiếc lá rụng.
Không phải Tô Duy Nam.
Phát súng vừa mới bản kia, khi viên đạn sắp bay đến người Tô Duy Nam, Mộ Mãn Loan bất ngờ lao ra, không chút do dự đẩy Tô Duy Nam ra mà đỡ lấy viên đạn này.
Viên đạn bắn trúng ngực trái cô ta, máu đỏ lập tức phun ra.
Biểu cảm của Mộ Mẫn Loan vô cùng đau đớn, cả cơ thể tê liệt ngã xuống đất không thể cử động được nữa.
“Mãn Loan!”
Tư Vũ Chiến điên cuồng gào thét, anh ta định lao đến bên người Mộ Mẫn Loan.