Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Vừa đi đến góc đường, đột nhiên trong ánh đèn mờ mịt xuất hiện hai người, đánh mạnh vào đầu Tô Lam.

Tô Lam dùng hai tay ôm đầu theo bản năng, hoàn toàn không nhìn rõ được người kia là ai, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ!
Cô không quen người ở đây, ai lại muốn hại cô chứ?
Ngay sau đó, một tiếng chửi rủa truyền đến.

“Đánh chết con điếm nhà cô, lần nào cũng chống lại tôi, để xem tôi trừng trị con hồ ly tinh như cô thế nào!” Đây là giọng của Hồ Tinh.

Lúc này, Tô Lam biết ngay người đánh mình là mẹ con Hồ Tinh.

Nhưng cô không còn sức để chống trả, bởi vì tóc của cô đang bị Hồ Mỹ Ngọc túm lấy, Hồ Tinh bước tới, tát Tô Lam mấy cái, đến đến nỗi mắt cô như nổ đom đóm.

"Cứu! Có kẻ đánh người rồi, cứu..." Tô Lam chỉ có thể tuyệt vọng kêu cứu.

“Tôi cho cô kêu, tôi cho cô kêu đấy!” Hồ Tinh cởi giày, tát vào miệng Tô Lam, Tô Lam cảm giác môi mình bị tát đến nỗi sắp nứt ra đến nơi.

Tô Lam biết muộn thế này rồi, góc hành lang lại là nơi hẻo lánh, sẽ không có người nào có thể nghe thấy tiếng kêu của cô, lúc này cô chỉ có thể dựa vào chính mình, tuy một mình cô phải đấu lại hai người, nhưng cô cũng không thể để bọn họ bắt nạt như thế được.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Lam bị giật tóc, bắt buộc phải cúi người xuống, thấy Hồ Mỹ Ngọc đang mặc chân váy, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, xông lên trước, túm váy Hồ Mỹ Ngọc.

“Á!” Hồ Mỹ Ngọc thấp giọng hô lên một tiếng, thả tóc Tô Lam ra theo bản năng.

Hồ Mỹ Ngọc cúi đầu nhìn xuống, thấy váy của mình đã tuột xuống đất, vội vàng cúi xuống nhặt váy.

Thấy vậy, Tô Lam lập tức tiến lên dùng cách ban nãy của Hồ Mỹ Ngọc để đáp trả lại cô ta, cô vươn tay túm lấy mái tóc xoăn của Hồ Mỹ Ngọc, giật mạnh!
Hồ Mỹ Ngọc lập tức rống lên vì đau, ngồi bệt xuống đất.

Nhất thời, Hồ Mỹ Ngọc cảm thấy vô cùng xấu hổ, váy rơi xuống đất, tóc tai bị túm, chân tay dạng ra, ngồi bệt dưới đất.

Thấy con gái chịu thiệt, Hồ Tinh lập tức lấy dép tát vào miệng Tô Lam, quát lớn: "Con điếm, cô còn dám đánh lại, tôi đánh chết cô!".

Tô Lam dùng một tay nắm lấy mái tóc xoăn của Hồ Mỹ Ngọc, tay kia chặn chiếc dép trong tay Hồ Tinh lại.

Nhưng dù sao Hồ Tinh cũng có hai tay, Tô Lam vốn không phải là đối thủ của bà ta, rất nhanh, tay cô bị đánh sưng vù!
Nhưng Tô Lam vẫn không buông tác của Hồ Mỹ Ngọc ra, bởi vì nếu cô buông ra, hai người họ sẽ xông vào đánh cô, như vậy chắc chắn cô sẽ bị đánh nhiều hơn nữa.

Tô Lam quyết tâm, thầm nghĩ: Xem ra, hôm nay hoặc là mình chết, hoặc là bọn họ chết.

Vì vậy, ngay sau đó, cô duỗi thẳng chân, đá mạnh vào bụng Hồ Tinh!
"Á..." Hồ Tinh đang suy nghĩ làm thế nào để lấy dép đánh vào mặt Tô Lam, không hề đề phòng phía dưới.

Vì vậy, cú đá này mạnh đến mức khiến bà ta ngã xuống hành lang, ôm bụng rên rỉ.

Hồ Mỹ Ngọc thấy Hồ Tinh bị đánh thì cũng lo lắng, không quan tâm đến việc tóc mình đang bị giật, đứng dậy đánh nhau với Tô Lam.

Tô Lam dùng cả tay cả chân đánh qua lại với Hồ Tinh, hồi lâu sau, hai người đánh ngang sức, không ai hơn ai.

Một phút sau, có vẻ Hồ Tinh đã đỡ đau, bà ta đi tới, nhặt đôi dép rơi dưới đất lên, xông vào định giúp Hồ Mỹ Ngọc.

Không ngờ, lúc này có người rọi đèn pin vào hành lang, chửi bới ầm ĩ: "Nửa đêm không ngủ, đánh nhau cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui