Chương 3678
“Tôi có khốn nạn thì vẫn là đàn ông! Vẫn có thể kéo dài hương khói cho nhà họ Liễu, còn chị thì là cái thá gì? Tôi cảnh cáo chị, trước sáu giờ tối nay đưa tiền tới khách sạn ngay, nếu không tôi sẽ đến bệnh viện gây rối, nói chị đang làm gái ở bên ngoài! Cùng lắm đôi bên cùng cá chết lưới rách!”
Ném xuống những lời này, điện thoại liền bị cúp.
Liễu Minh Hoa tức giận đến toàn thân run rẩy, hét lên một tiếng và ném điện thoại xuống đất khiến những người xung quanh phải đưa mắt nhìn sang.
Cô ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm điện thoại lên nhanh chóng bước ra khỏi trường đại học Lan Ly.
Bây giờ cô ta chưa được nhận vào làm chính thức, tiền vẫn phải đưa nhưng cũng không thể đưa quá nhiều, chiều nay đến khách sạn cho nó vài triệu bạc là được rồi Sau khi trở về căn nhà cho thuê của mình, Liễu Minh Hoa ngồi ngây ngốc một lúc rồi bỗng nhiên nhớ ra vừa nấy mình đang định gọi điện cho Nhan Thế Khải, thế là cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Anh Khải.
”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Nhan Thế Khải trở nên rất lạnh: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi, bây giờ tôi đang rất bận”
“Anh Khải, đừng cúp máy vội, anh nghe em nói đã, hôm nay em đã gặp được người đó!”
“A! “Người lén lút ghi âm tiếng của Tô Lam.
Hình như anh ta định công khai những tin tức này ra ngoài, hôm nay không cẩn thận bị em bắt gặp.
”
Khi Liêu Minh Hoa nói những lời này, giọng điệu vô cùng sốt ruột, giống như thể bản thân cô ta cũng vô cùng lo lắng cho tình hình của Tô Lam.
Quả nhiên, khi Nhan Thế Khải nghe thấy những chuyện này, thái độ cũng trở nên nóng nảy: “Cô vừa nói gì?”
“Ban nãy…chính là tại cổng trường đại học Lan Ly”
Liễu Minh Hoa chưa kịp nói hết lời đã bị Nhan Thế Khải trực tiếp cắt ngang: “Nói qua điện thoại không thể rõ, không thì chiều nay chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!”
Liễu Minh Hoa nghe thấy những lời này, hai mắt liền lập tức sáng rực.
Nếu như không phải đang gọi điện cùng Nhan Thế Khải, lúc này chỉ sợ cô ta đã nhảy cẵng lên vì vui sướng!
Tốt quá, Nhan Thế Khải đã chủ động mời cô ta ra ngoài gặp mặt, thật sự là tuyệt vời!
Kìm nén sự kích động trong lòng, Liễu Minh Hoa chợt nhớ tới cuộc điện thoại của em trai mình ban nấy.
“Vào chiều nay sao?
“Có vấn đề gì không?”
Liễu Minh Hoa trợn tròn mắt, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng.
“Không có chuyện gì, sáu giờ chiều nay chúng ta có thể gặp mặt.
Chỉ có điều, anh Khải, chiều nay em còn phải tăng ca, hay là anh đến bệnh viện bên này tìm em nhé?”
“Được”
Sau khi cúp điện thoại, Liêu Minh Hoa lập tức chạy đến tủ quần áo bên cạnh.
Cô ta chọn một chiếc váy trắng, sau đó bắt đầu gội đầu và trang điểm.
Chờ thay quần áo xong, cô ta gọi đến số điện thoại của em trai.
“Tên nhóc thối, vừa nấy tôi đã mượn được đồng nghiệp vài triệu, cậu có lấy hay không?”
“Cái gì? Chỉ có vài triệu bọ? Chị coi tôi như ăn mày đấy hả?”
“Không lấy đúng không? Chê ít chứ gì?
Được, không lấy thì thôi, dù sao các người đã ép tôi đến bước đường cùng rồi, tôi cũng không định tiếp tục làm việc ở đây nữa, đôi bên cùng cá chết lưới rách đi!”