Chương 3689
“Nam thần, anh cứ yên tâm đi! Có hai chị cả của đại học Lan Ly là tôi và Tô Lam ở đây, cho dù hiệu trưởng Lý muốn thua, hai người chúng tôi còn không đồng ý kia kìa!”
Lâm Thúy Vân lập tức khởi động lại bầu không khí đang có phần nặng nề.
Tô Lam cười khẽ nhìn Lâm Thúy Vân, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua Lục Mặc Thâm rất yên tĩnh nhã nhặn.
Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy hai người tính cách trái ngược này về với nhau lại hoàn toàn là một đôi trời sinh.
“Một tuần sau là hội giao lưu giữa hai đại học, đến lúc đó nếu như chúng ta lấy được thành tích tốt, hai người các anh phải suy nghĩ thật kỹ xem sẽ khao chúng ta như thế nào đi!”
Lâm Thúy Vân giơ ly rượu đỏ lên, Tô Lam cũng cầm ly sữa bò giơ lên.
Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng cười nhìn anh chồng yêu Quan Triều Viễn của mình, bảo: “Thúy ‘Vân nói đúng lắm, hiện tại em cũng được coi như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cậu Quan anh phải phụ trách đấy nhé!”
Hai người Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm liếc nhau một cái, cười nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ có điều bất ngờ lớn cho các eml”
Lâm Thúy Vân nghe câu này xong, con mắt lập tức phát sáng lên: “Điều bất ngờ gì thế?”
Cô ấy đi mấy bước đến bên cạnh Lục Mặc Thâm, nháy mắt ra hiệu cho anh ta nói: “Giáo sư Lục, anh có thể tiết lộ một chút trước được không?”
Lục Mặc Thâm tỏ vẻ vô cùng ngạo kiều “Anh đã nói là điều bất ngờ thì tất nhiên sẽ không tiết lộ trước rồi.
Nếu như anh tiết lộ, vậy còn coi như bất ngờ nữa à?”
“Đồ hẹp hòi!”
Trong phòng, ánh đèn dịu êm chiếu lên khuôn mặt cười vui của hai người Lâm Thúy ‘Vân và Tô Lam trông vô cùng dịu dàng, các cô đều đang chờ mong điều bất ngờ vào một tuần sau Thế nhưng trên thế giới này có một số việc mãi chẳng thể nào đoán trước, các cô không biết răng, một tuần sau thứ đang chờ các cô cũng không phải là điều bất ngờ vui vẻ gì, mà là điều kinh hãi to lớn xe.
Sáu giờ chiều hôm nọ, cửa bệnh viện trung tâm.
Liễu Tần Tảo đã đứng đây chờ sớm hơn thời gian hẹn khoảng mười phút Đợi đến sáu giờ đúng, anh ta vẫn không thấy bóng dáng Liễu Minh Hoa đâu.
Trong khoảng thời gian đó, anh ta thiếu điều không gọi nát cái điện thoại của Liễu Minh Hoa.
Nhưng mà anh ta gọi hơn hai mươi cuộc gọi, toàn bộ đều không có ai nghe máy.
Liễu Tân Tảo tức đến mức thiếu chút nữa dứt khoát đập nát điện thoại, nhưng hôm nay trên người anh ta đã không còn cắc bạc nào, nếu ngay cả mấy trăm nghìn đó anh ta còn không lấy được thì đêm nay anh ta sẽ phải ngủ đầu đường.
Liễu Tân Tảo cực kỳ không cam tâm, anh ta chuẩn bị xông vào bệnh viện tìm Liễu Minh Hoa, nhưng chú bảo vệ đã chú ý đến anh ta từ khi anh ta tới đây rồi.
Bảo vệ thấy anh ta tức nổ phổi, hơn nữa còn ăn mặc lưu manh như thế nên không cho anh ta bước qua cửa bệnh viện.
Cũng vào thời điểm này, ở nơi cách cửa bệnh viện không xa có một chiếc xe sang trọng đang đậu Nhan Thế Khải cầm điện thoại trong tay, xoay người đi xuống xe.
Giọng điệu của anh ấy cực kỳ bình tĩnh, nói: “Tôi đến rồi”
Anh ấy vừa cúp máy chưa được bao lâu, Liễu Minh Hoa đã xuất hiện Liễu Tân Tảo vừa thấy cô ta, lập tức tức giận đến mức tóc tai dựng ngược cả lên.