Chương 3700
Nếu như hiệu trưởng Vương vẫn quyết định khư khư cố chấp, ông ấy sẽ không vừa lòng.
Nếu bộ trưởng Diệp không vừa lòng, vậy hậu quả không chỉ là nghiêm trọng bình thường thôi đâu!
“Cái đó… Các bạn học, sau khi các lãnh đạo trường mình cân nhắc kỹ càng, chúng tôi nhất trí cho rằng bạn học Tô Lam phát biểu rất hợp lý, đội ngũ của đại học Lan Ly chúng ta không mời phiên dịch, như vậy đội ngũ Edinburgh tất nhiên cũng không nên phá lệt Hội giao lưu của chúng ta sẽ được tiếp tục tiến hành”
“Hiệu trưởng Vương!”
‘Smith Phạm nghe vậy lập tức nóng nảy, ông ta còn định nói gì nữa, nhưng lại trực tiếp bị hiệu trưởng Vương làm lơ.
Mặc dù ông ta ăn hối lộ từ Smith Phạm, nhưng mà so với việc làm mích lòng Diệp Tiến Quân, chút hối lộ đó vốn dĩ chẳng là gì cả.
Ông ta cũng không thể nhất thời hồ đồ, nhặt được hạt vừng mà vứt dưa hấu đi chứt Dưới sự hộ tống của hiệu trưởng Vương, Diệp Tiến Quân trực tiếp ngồi xuống ghế chính giữa hàng khách quý.
Lúc này, ngay cả Tô Lam và Lâm Thúy ‘Vân các cô đứng trên sân khấu cũng không hiểu ra sao.
Nghe nói ông Diệp Tiến Quân này hình như là quan chức lớn nào đó ở bộ Giáo dục, sao đột nhiên lại tới đây ra tay giúp mình chứ?
Nghỉ hoặc thì nghỉ hoặc, nhưng cũng may kết quả vẫn tốt đẹp.
Sau đó, ngoại trừ Smith Phạm và Asius, George và hai người khác trực tiếp trợn tròn mắt.
‘Vốn dĩ bọn họ cũng không hiểu tiếng Bạch Lạc, mỗi lần đến phiên Tô Lam bọn họ phát biểu, mấy người bọn họ cũng chẳng khác gì nghe sách trời, vẻ mặt hoàn toàn mù mịt.
Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vậy nên cuộc thi biện luận này tất nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều.
Cuộc thi biện luận này chẳng khác nào Tô Lam bên này phái ra bốn người biện luận với một mình Asius.
George và những người khác hoàn toàn trở thành vật trang sức, từ đầu đến cuối đều không phát huy được tác dụng.
Cuộc thi biện luận kéo dài khoảng một tiếng, Diệp Tiến Quân trực tiếp bỏ một phiếu quan trọng nhất cho đội Tô Lam.
Không hề nghỉ ngờ, đội đại học Lan Ly của Tô Lam hoàn toàn thẳng lợi.
Sau khi cuộc thi biện luận kết thúc, Tô Lam thấy được bóng lưng của Diệp Tiến Quân, cô vội vàng đuổi theo: “Ngà Diệp, chúng ta.
Chúng ta quen biết nhau ạ?”
“Không biết thì thế nào?”
Ngài Diệp có vẻ như rất hài lòng với biểu hiện của Tô Lam: “Tôi rất thích những người trẻ tuổi có tài hoa có khí phách như các cô cậu ở đại học Lan Ly, mặc dù cô không biết tôi, nhưng mà Quan Triều Viễn biết tôi.
”
“Quan Triều Viễn?”
Trong đầu Tô Lam dường như có một vệt sáng chợt lóe lên.
Nhìn theo tâm mắt của Diệp Tiến Quân, quả nhiên cô thấy trong một góc nào đó không hề nổi bật, có một người đàn ông mặc quần áo thường ngày màu đen.