Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ lại cười tươi rói, hôm nay cô rất hài hước, rất đáng yêu, rất hồn nhiên, khiến anh ấy cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ là trong vẻ hài hước, đáng yêu và hồn nhiên này lại toát lên tinh thần cố gắng vươn lên trong nghịch cảnh, khiến anh ấy rất xúc động.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu suy nghĩ, sau đó đề nghị: “Tô Lam, có phải em nên cân nhắc đến chuyện đổi việc không?”
“Đổi việc?” Tô Lam cau mày nhìn anh ấy, không hiểu anh ấy có ý gì.
Quan Khởi Kỳ nói tiếp: “Em đã lấy được chứng chỉ CPA rồi, hoàn toàn có thể tìm một công việc ổn định và phát triển, công việc của công ty du lịch không hợp với em, hơn nữa cũng không coi trọng nhân tài.”
“Sao anh biết tôi lấy được chứng chỉ CPA? Có phải Tiểu Ninh nói không?” Tô Lam nhìn chằm chằm vào Quan Khởi Kỳ, hỏi.
“Để em đoán đúng hết rồi.” Quan Khởi Kỳ giơ tay nhún vai, thừa nhận.
Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu lẩm bẩm: “Tiểu Ninh đúng là cái đồ miệng to, hơn nữa còn biết lấy lòng ông chủ là anh, biết gì là nói hết cho anh nghe.”
Thế nên em đừng trách cô ấy, tôi hỏi cô ấy, cô ấy không dám không nói, vì tôi là miếng cơm manh áo của cô ấy mà!” Quan Khởi Kỳ đùa, ôm hết trách nhiệm của Tiểu Ninh về mình.
Sau đó, Quan Khởi Kỳ lại nói: “Tôi biết em tạm thời không muốn quay lại Giang Châu, tôi có một người bạn không tệ ở Thanh Sơn, cậu ấy là một kế toán có thâm niên, hơn nữa còn mở một công ty kế toán ở Thanh Sơn.
Đúng lúc cũng cần một kế toán có chứng chỉ CPA như em, đãi ngộ và lương cũng tốt hơn nhiều với công ty du lịch em đang làm, chi bằng tôi giới thiệu em tới...” Quan Khởi Kỳ nói đến đây thì Tô Lam lập tức ngắt lời anh ấy: “Tôi biết đãi ngộ và lương của công ty du lịch tôi đang làm rất bình thường, nhưng tôi làm ở đây hơn một tháng rồi, ông chủ và các đồng nghiệp thật sự rất tốt với tôi, vả lại bây giờ công ty du lịch cũng đang cần người, ông chủ tạm thời chưa tìm được kế toàn phù hợp, tôi muốn làm thêm một thời gian nữa rồi mới tính tiếp.”
Lúc này Tô Lam đã hiểu Quan Khởi Kỳ đối xử với cô không đơn giản như vậy, cho dù công ty kế toán anh ấy nói có tốt hơn nữa thì cô cũng không thể đi được.
Thứ anh ấy muốn, cô hoàn toàn không cho anh ấy được, ít nhất là hiện tại không cho được.
Hiện tại lòng cô yên bình, không muốn chen chân vào chuyện tình cảm nữa, cô chỉ muốn chăm chỉ làm việc, tiết kiệm một khoản, phụng dưỡng mẹ, sống yên ổn.
Nghe thấy thế, mặc dù Quan Khởi Kỳ hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Tôi tôn trọng ý kiến của em, nhưng nếu em muốn làm công việc này, tôi có thể phụ trách liên hệ giúp em bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn anh.” Tô Lam gật đầu.
Chín giờ, Quan Khởi Kỳ lái xe chở Tô Lam về Thanh Sơn.
Quãng đường hai ba tiếng đồng hồ không dài nhưng cũng chẳng ngắn, hai Ỗngười nói cười thoải mái tự nhiên, hệt như một đôi bạn lâu năm.
Reng reng...!reng reng...!
Trên đường, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tô Lam lấy điện thoại đã vỡ màn hình của mình ra, cúi đầu nhìn rồi nói: “Là ông chủ của tôi gọi.”
Sau đó, Tô Lam bắt máy.
“Tô Lam à, cô làm sao thế? Hôm nay có khách khiếu nại cô, bảo cô phục vụ không tốt, chửi thề, còn ra tay đánh khách, giật một mảng lớn tóc của người ta.
Bây giờ cục du lịch đã cử người tới, nói là sẽ điều tra kỹ càng, chưa biết chừng công ty du lịch của chúng ta cũng bị cưỡng chế chấn chỉnh dừng kinh doanh đấy.” Giọng điệu của ông chủ ở đầu kia điện thoại như đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Tô Lam vốn cho rằng hai mẹ con kia đánh cô thành thế này thì có lẽ cũng thấy đã mà tém lại rồi, không ngờ bọn họ thật sự đến cục du lịch khiếu nại.