Chương 3751
Quan Triều Viễn không vui thu lại ánh mắt: “Nếu như anh không phải là anh trai của cô ấy, anh cảm thấy tôi sẽ nhàn hạ mà chạy đi quan tâm đến chuyện này sao? Chỉ là tôi sợ anh vô dụng quá thôi! Không hiểu sao anh lại có thể đòi chăm sóc cho con gái nhà người tai”
Tô Duy Nam nhếch miệng lên mỉa mai: “Đừng tưởng rằng em ấy sẽ luôn tin tưởng anh, tôi có thể nói ra những chuyện mà anh đã làm trước kia! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám để cho con bé phải chịu một chút ủy khuất nào, tôi lập tức sẽ khiến cho con bé không còn ở bên cạnh anh nữa! Tôi cam đoan, dù anh có lật tung khắp cái địa cầu này, anh cũng không thể tìm thấy con bé, anh có tin không?”
Tô Duy Nam vừa nói xong, khí áp xung quanh Quan Triều Viễn đã hạ xuống còn không độ.
Anh híp đôi mắt lại, toàn thân đều là sự nguy hiểm: “Anh có thể nhìn trước một chút, nhìn xem lúc đó, anh có thể an toàn mà rời khỏi đây không?”
Tô Duy Nam không chút khách khí quay người đi: “Vậy anh cứ ở đó rửa mắt mà đợi đi”
“Hai người rửa mặt đợi cái gì vậy?”
Cách đó không xa, giọng nói thanh thúy của Tô Lam truyền tới Quan Triều Viễn cùng với Tô Duy Nam lại kết hợp ăn ý với nhau, đè ép sự tức giận xuống cực điểm.
Không khí vừa nấy vẫn còn rất lạnh lẽo, vậy mà bây giờ, trong nháy mắt, hai người đã nở ra một nụ cười Nhìn thấy Tô Lam đi tới, Quan Triều Viễn liền đưa tay lên xoay đầu cô: “Không có gì, chỉ là bọn anh nói chuyện phiếm một chút thôi.
Anh ấy nói trong bụng của em là em gái, anh nói đó là em trai, cho nên bọn anh mới bảo với nhau là hãy rửa mặt mà đợi đến sau này”
Quan Triều Viễn nheo mắt lại, cảm thấy lý do này hơi gượng ép.
Tô Lam quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Có phải là vậy không?”
Biểu cảm của Quan Triều Viễn trở nên cứng đờ, anh lập tức gật đầu: “Ừm”
Lúc này, Tô Lam mới nở nụ cười ngọt ngào.
Cô đi đến bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh nói: “Mặc kệ là nam hay nữ, em đều thích cả”
Nhìn thấy Quan Triều Viễn có thế ở cùng với anh trai của mình, Tô Lam cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô tựa đầu vào cánh tay của Quan Triều Viễn nói: “Anh, hay là một tuần này, anh ở nhà của chúng em đi!”
“Không được!”
“Không đi!”
Hiếm khi hai người đàn ông này lại có thể đồng thanh trả lời như vậy.
Quan Triều Viễn và Tô Duy Nam liếc mắt nhìn nhau, có phải việc bọn họ ghét bỏ nhau thể hiện quá rõ ràng rồi không?
Tô Lam cau mày, chạy tới trước mặt Tô Duy Nam nũng nịu: “Sao vậy? Em muốn ở cùng với anh!”
Nếu người đàn ông ở trước mặt Tô Lam không phải là Tô Duy Nam, Quan Triều Viễn không dám hứa rằng, khi nghe cô nói lời này với người đàn ông khác, anh sẽ không nổi giận ngay tại chỗ.
Khóe miệng của Tô Duy Nam có chút giương lên, giống như anh đang khiêu khích Quan Triều Viễn vậy.
Sau đó, anh bóp nhẹ chóp mũi của Tô Lam: “Anh còn có chuyện quan trọng muốn làm”
Nghe xong, Tô Lam cảm thấy rất thất vọng.
Cô nhìn Tô Duy Nam rồi vô cùng đáng thương nói: “Anh! Chuyện đó rất quan trọng sao?”
“Cứ xem là như vậy đi.
”
Tô Lam biết, nếu Tô Duy Nam đã nói đây là chuyện quan trọng, thì nhất định, chuyện này sẽ vô cùng quan trọng.