“Con trai tốt thì không so đo với con gái, lười nói chuyện với em”
“Xí”
Quan Triều Viễn đang vội vàng trong phòng bếp, nghe được giọng nói của hai đứa nhóc.
con liền quay đầu nhìn sang Liếc mắt liền thấy Tô Lam, cô đang đứng tại cửa ra vào giương mắt nhìn mình: “Đã tỉnh lại lúc nào?”
Quan Triều Viễn đang chuẩn bị bưng bữa sáng sang, nhưng lại phát hiện Tô Lam đi chân trần, lông mày của anh trong nháy mắt không vui nhíu lại.
Buông đồ trong tay xuống rồi đi tới, cũng không nói chuyện mà trực tiếp dùng một tay bế cô lên “Lại không mang giày, hiện tại là mùa thu, trên mặt đất rất lạnh em biết không hả?”
Nhìn thấy gương mặt anh lạnh lùng bế mình thả lên ghế bên cạnh bàn ăn, Tô Lam.
không những không có cảm thấy uất ức mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Cô cứ như vậy giương mắt nhìn Quan Triều Viễn, bởi vì những ngày này liên tục làm việc cường độ cao, tên đàn ông này dường như cũng ngủ không được ngon giấc, dưới mi mắt mặt còn ẩn hiện một chút quầng thâm.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Tô Lam đột nhiên có chút đau lòng.
Được rồi được rồi, anh ấy gần đây bận việc đến túi bụi, mình vẫn đừng nên đi quấy rối anh ấy, để anh yên tâm hoàn thành công việc thôi, tránh khỏi việc anh lại phân tâm ra muốn chăm sóc mình.
“Nếm thử cái này”
Quan Triều Viễn gắp một cái bánh bao hấp đưa tới bên miệng Tô Lam: “Anh làm đó”
Tô Lam vô cùng ngoan ngoãn há mồm cần một miếng bánh bao hấp, mùi thơm của nước canh bên trong toả ra vô cùng nồng đậm, có thể nhìn ra nó được làm theo công thức tỉ mỉ, quả thực có thể so tài một trận với đầu bếp Michelin trong nhà hàng.
Món ăn tinh tế sắc sảo như thế chắc phải phí không ít công phu mới có thể làm được!
Thế nhưng đêm qua anh rõ ràng rất bận rộn, giống như rất muộn mới xong?
Dù sao đêm qua Tô Lam ngồi bên trong phòng ngủ chính hầm hừ một lúc, vốn dĩ cô còn tính đợi đến khi Quan Triều Viễn hết bận rồi mới tiếp tục nũng nịu với anh, giở trò chơi xấu.
Nhưng mơ mơ màng màng một lúc, cho đến khi cô ngủ thiếp đi thì Quan Triều Viễn cũng chưa từng xuất hiện.
Sau khi gặm xong một cái, hai tay Tô Lam vòng lên ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn, không cho anh đứng thẳng người: “Gần đây có phải là rất vất vả không?”
Quan Triều Viễn nhìn cô một cái: “Rốt cục cũng nhớ tới quan tâm ông xã của em?”
Mặt mo của Tô Lam đỏ ửng, tức giận đưa tay đẩy hắn: “Chán ghét, nói như thể em là một người không có lương tâm đến như vậy!”
Quan Triều Viễn thuận thế trực tiếp ngồi xuống ngay bên cạnh cô, bắt đầu lên án hành vi vô lại của cô đêm qua: “Còn nói không phải!
Đêm qua là ai nổi giận đùng đùng đóng sập cửa lại?”
Tô Lam dịch đầu lệch qua bên ngực Quan Triều Viễn: “Nếu như anh không muốn em đi, vậy thì em sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thai.
Thế nhưng công việc là công việc, anh có thể đừng liều mạng như vậy hay không? Anh như vậy, em thật lo lắng anh sẽ vì mệt nhọc quá độ mà đột tử… AI”
Tô Lam còn chưa nói xong, trong nháy mắt liền bị búng trên trán một cái.
“Có ai trù chồng mình như em không cơ chứ?”