Chương 3816
Mặc dù cô ta đã cố khiến cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh, không để lộ ra một chút sai sót nào.
Quan Triều Viễn cứ như vậy lạnh lùng nhìn chăm chăm cô ta, đột nhiên anh đứng lên, chống hai tay lên bàn làm việc, nghiêng cơ thể về phía trước.
‘Weilia bị động tác bất thình lình của anh làm cho giật mình, cô ta lập tức lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa thì va đổ luôn cái ghế của mình.
Trời ạ, không lẽ người đàn ông này đã phát hiện ra cái gì rồi chứ?
Đang trong lúc Weilia sợ vã mồ hôi lạnh, Quan Triều Viễn đột nhiên lên tiếng: “Bao giờ mới có kết quả xét nghiệm máu?”
‘Weilia khó khăn mở miệng nói: “Phải, phải, phải… một tuần”
Ánh mắt Quan Triều Viễn tối lại, sau đó xoay người rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng của anh biến mất hẳn khỏi phòng làm việc, cơ thể căng thẳng của Weilia mới lập tức thả lỏng xuống được.
Chân của cô ta run rẩy ngã ngồi xuống ghế, mãi đến bây giờ cô ta mới phát hiện ra, toàn bộ sau lưng của mình đã ướt đắm, ngay cả lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!
Weilia dùng tay đỡ phần bụng đã nhô lên của mình.
Bời vì bị kinh sợ, hình như đứa bé trong bụng cũng bắt đầu trở nên bất an.
Tay của cô ta chầm chậm xoa lên bụng, an ủi đứa bé trong bụng.
Không được, đến lúc đó chỉ cần lấy được đứa bé trong bụng Tô Lam ra thì cô ta chắc chản sẽ rời đi ngay trong đêm.
Người đàn ông Quan Triều Viễn này thật sự quá nguy hiểm, một mình cô ta sợ là không ứng phó được!
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Quan Triều Viễn cứ đứng như vậy ở trong hành lang, Anh đút một tay trong túi, nhìn lá phong bị gió thu thổi bay ở bên ngoài bệnh viện, trong mắt anh dường như đã đông lạnh lại thành băng sương.
Lúc trước khi bọn họ kiểm tra ở bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm, rõ ràng đứa bé trong bụng Tô Lam không hề có bất cứ vấn đề gì, tại sao phải đúng trong thời điểm này lại đột nhiên xảy ra vấn đề chứ?
Mỗi lần gặp phải chuyện liên quan đến Tô Lam, Quan Triều Viễn sẽ vì quan tâm mà rối bời, thậm chí ngay cả một người ngoài cũng có thể dễ dàng nhìn thấu được những chỉ tiết nhỏ mà anh đều không nhận ra được.
“Nếu thật sự đúng là bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa còn nghiêm trọng thì có thể sẽ cần phải làm phẫu thuật phá thai”
Giọng nói của nữ bác sĩ kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai của anh.
Bảy tháng rưỡi xấp xỉ tám tháng dài đằng đẳng, đứa bé kia từ một hạt đậu nhỏ cho đến bây giờ lúc mà đã có thể nghe thấy được nhịp tim của nó, nhìn thấy được cả thai máy.
Thậm chí ngay cả gương mặt ấy đều đã có những đường nét đầu tiên, một sinh mạng nhỏ bé hoạt bát như vậy, gần như đã khiến cho Tô Lam đổ dồn hết tất cả tình yêu vào nó.
Nếu đứa bé đó có xảy ra chuyện gì, Quan Triều Viễn không dám chắc chản Tô Lam sẽ bị k1ch thích thành bộ dạng gì nữa.
Thật đáng chết!