Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chương 3817
Một loại cảm giác khủng hoảng cực độ chưa từng có đã bắt đầu lan tràn trong lòng Quan Triều Viễn.

Anh đã sống nhiều năm như vậy rồi, hầu như chưa từng phải lo lắng chờ đợi như vậy lần nào.

Bàn tay rũ bên người đột nhiên nắm lại thành nắm đấm, trên mặt Quan Triều Viễn giống như đang bị băng sương đông cứng lại “Sao anh lại chạy đến đây vậy? Lam hại bọn em tìm anh một vòng trên lâu mà cũng không thấy người đâu cả”
Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy.

Quan Triều Viễn xoay đầu lại nhìn, vốn là gương mặt lạnh như băng trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng không gì so được.

Anh nhìn Tô Lam đang bước đến trước mặt mình, dùng tay véo khuôn mặt tròn của cô, nói: “Em có bị đau không?”
Tô Lam nâng cổ tay phải lên duỗi thẳng trước mặt Quan Triều Viễn, trên mặt hơi ửng hồng, nói: “Tàm tạm, tay nghề của y tá kia cũng không tệ lắm”
Quan Triều Viễn lộ ra nụ cười cưng chiều, noi: “Lát nữa em muốn ăn gì không?”
Tô Lam không trả lời mà lập tức xoay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang đứng sau lưng mình, nói: “Mẫn Loan, chị muốn ăn chút gì không?”
“Vừa nấy anh của em gọi điện cho chị, nói chị đến nhà hàng dưới lầu công ty anh ấy cùng ăn trưa”
Hai mắt Tô Lam lập tức sáng lên: “Cứ vậy đi, nếu không chúng ta hãy…”
Hai chữ cùng nhau còn chưa nói ra miệng, Quan Triều Viễn đã cắt ngang lời của cô: “Không được”
“Vi sao lại không được? Chẳng phải càng nhiều người ăn cùng thì càng vui hơn không phải sao?”
Quan Triều Viễn không ngần ngại nói: “Anh không thích có bóng đèn, hơn nữa anh ghét nhất một lần lại có tận hai cái”
Vẻ mặt Tô Lam cạn lời.

Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mộ Mãn Loan cũng chỉ biết cười trừ: “Thật khéo, tôi cũng vậy”
Tập đoàn Âu thị nằm ở vị trí trung tâm nhất của đoạn đường hoàng kim của thành phố Elburg, tòa nhà một trăm linh tám tầng cao chọc trời, không hổ là tòa nhà mang tính biểu tượng kiến trúc của Elburg.

Trong phòng họp, Tô Duy Nam vừa kết thúc một buổi hội nghị cấp cao.

Chuyện đầu tiên sau khi anh ấy quay về phòng làm việc là gọi điện thoại cho mộ Mẫn Loan Chuông điện thoại chỉ reo lên một tiếng ngắn ngủi đã có người tiếp ngay, lúc đó mộ Mãn Loan đúng lúc đang trong phòng thử máu với Tô Lam.

Cô ta nhìn lướt qua điện thoại di động, trên màn hình có chữ “Nam”đang nhấp nháy, khóe miệng cô ta vô thức khẽ nhếch lên.

Cô ta dùng ánh mắt trao đổi với Tô Lam rồi vội vàng đi sang một bên nghe điện thoại.

“Nam?”
Trong phòng làm việc, cả một ngày thần kinh của Tô Duy Nam đều căng thẳng, vì một chữ của Mộ Mãn Loan mà đã giảm bớt đi.

Anh ấy có thể nghe ra được giọng nói ở đầu dây bên kia có sự vui mừng gần như không thể kìm nén lại được.

Tâm trạng của anh ấy tốt đến mức lan đến khóe miệng: “Làm kiểm tra sao rồi?”
“Tô Lam đang thử máu, kết quả thì phải đợi đến cuối tuần mới có”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui