Chương 3854
Hai cô y tá nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng của Quan Triều Viễn, mới đột nhiên phản ứng lại “Anh… không phải anh là chồng của sản phụ lúc nãy đấy chứ? Tên của sản phụ là Tô Lam”
Quan Triều Viễn vô cùng cứng ngắc mà gật gật đầu.
Lúc này, trên mặt của y tá vừa nói chuyện lộ ra một biểu cảm rất có l “Tôi biết chuyện này khiến anh rất khó có thể chấp nhận được, nhưng tôi không thể không thông báo với anh, vừa rồi sản phụ không biết đã chịu sự k1ch thích gì, vết thương mới khâu sau phẫu thuật còn chưa hoàn thành, cô ấy đã điên cuồng bò dậy, sau đó một mình chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Khi chúng tôi phát hiện được cô ấy, cô ấy đã ngã trên hàng lang… cô ấy vừa được cảnh sát đưa đi rồi, nếu anh đến nhanh hơn một chút nữa thì có lẽ còn có thể.
.
Bỗng “ầm một tiếng rất to, cửa phòng phẫu thuật bị người ta đập lên Hai người y tá còn chưa phản ứng lại kịp, thì thấy người đàn ông trước mặt đã biến mất như một con gió rồi.
Bọn họ lắc đầu một cách bất lực, vừa rồi bọn họ nói quả thực có hơi uyến chuyển, dù sao thì trước khi sản phụ đó được cảnh sát đưa đi đã ngừng thở rồi.
Vừa rồi nói anh ta gặp mặt lần cuối, cũng chỉ là để an ủi tâm tình của anh ta, để anh ta không làm ầm ï trong bệnh viện nữa thôi.
Mà lúc này, trong đầu Quan Triều Viễn chỉ toàn là Tô Lam, từ cô ra cũng không thể chứa thêm được thứ gì khác nữa.
Anh như điên như dại chạy băng băng qua đoàn người đông đúc, vừa chạy được đến cổng lớn của bệnh viện, anh thấy xe cảnh sát đã chậm rãi rời đi rồi: “Tô Lam!”
Quan Triều Viễn nhanh chóng bước lên xe mình, một chân anh đạp ga hết cỡ, cả người như phát điên mà đuổi theo.
Mà hai cảnh sát bên trong xe phụ trách đưa di thể đi hình như cũng đã cảm nhận được đẳng sau có người đang theo dõi bọn họ.
Vị cảnh sát ngồi bên ghế phụ lái đã đưa tay đặt lên súng lục bên hông, còn người đang phụ trách lái xe thì đạp ga hết cỡ.
Một chiếc xe cảnh sát cộng thêm một chiếc xe thể thao, hai chiếc xe cứ như vậy không hề kiêng nể gì mà đuổi nhau trên khắp con đường quốc lộ.
Mãi đến khi Quan Triều Viễn làm một cú drift đẹp mắt, trực tiếp ép chiếc xe cảnh sát phải dừng lại.
Chiếc xe kia không còn cách nào khác, buộc phải đánh tay lái, đầu xe tông vào vành đai xanh bên đường.
Chỉ nghe thấy “âm “một tiếng cực lớn, nắp máy khởi động của xe cảnh sát đã bốc lên khói mù mịt, hai người cảnh sát bên trong bị tông đến mức choáng váng đầu óc.
Quan Triều Viễn cứ vậy từ xe thể thao bước qua, trên dưới toàn thân anh đều mang theo.
một cỗ khí lạnh lẽo đáng sợ đến cực điểm, bộ dạng giống như Diêm Vương vừa bước ra từ địa ngục vậy, vô cùng kh ủng bố đáng sợ.
“Anh muốn làm gì?”
Hai người cảnh sát gần như bị đầu xe biến ép phải ngồi dồn lại, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được.
Hai người bọn họ không sờ được đến súng, cả đầu cả mặt bị xe tông đến mức đầy máu, thậm chí bọn họ còn tưởng rằng Quan Triều Viễn là phần tử kh ủng bố gì đó nữa.
Nhưng ngay lúc này, một người đàn ông phương đông vô cùng đẹp trai trực tiếp bước qua người bọn họ, mở cánh cửa bên cạnh xe cánh sát ra.
Hai người ngồi phía trước quả thực là như rơi vào sương mù, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau: Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm cái gì?