Chương 3868
Bất kể nhiều người bên cạnh thân cận đến đâu, ngay cả những người thân trong gia đình cũng không có cách nào đi tới gần anh.
Ông Hồng không khỏi thở dài một hơi, ông ta nghĩ tới Tô Lam, có lẽ sự xuất hiện của Tô Lam sẽ có một bước ngoặt ư?
Cùng lúc đó, ở trong trang viên Elburg.
Kèm theo một tiếng tanhg xe gấp vô cùng, một chiếc siêu xe thể thao màu xanh trực tiếp.
lái vào bãi đỗ xe.
Tô Duy Nam mặc bộ đồ màu đen tuyền nhàn nhã, đôi chân dài bước ra từ bên trong xe thể thao.
Tô Duy Nam lấy kính râm trên mặt xuống, nhanh chóng đi vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy Tô Duy Nam xuất hiện, Mộ Mẫn Loan lập tức đứng lên từ trên ghế salon: “Duy Nam, vừa rồi cậu Quan đã tra ra người bí ẩn”
Biểu tình trên mặt Tô Duy Nam cứng đờ, anh ấy quay đầu nhìn sang cửa sổ sát đất.
Lúc này, Tô Duy Nam thấy ánh mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn đang nhìn trên màn ảnh.
laptop ở trước mặt, những người đứng sau lưng Quan Triều Viễn là Lục Anh Khoa rất lâu chưa gặp.
Tô Duy Nam híp mắt đi tới, anh ấy liếc nhìn màn hình máy tính từ xa, rồi chợt nở nụ cười: “Xem ra em cũng tra ra được”
Mộ Mẫn Loan hơi sửng s¿ “Anh vội vội vàng vàng trở về cũng là bởi vì cái này sao?”
Đầu ngón tay thon dài của Quan Triều Viễn nhẹ nhàng gõ ở trên bàn, phát ra âm thanh vô cùng có tiết tấu.
Mà trong màn ảnh máy vi tính ở trước mặt anh, là hình ảnh của cảng Elburg.
Giữa đám đông náo nhiệt, ảnh chụp một nửa khuôn mặt phía đông được Quan Triều Viễn phóng to.
Tuy khuôn mặt kia tương đối mờ nhạt, thế nhưng Tô Duy Nam liếc mắt là nhận ra được đó chính là ông Hồng.
Lúc này, ông ta cẩn thận quay đầu, đúng lúc nhìn thẳng vào cameras trên tháp cao phía sau ông ta.
Cũng chính sự đối diện trong chớp nhoáng này, đã làm cho video theo dõi chụp hơn nửa gương mặt của ông ta.
Tô Duy Nam đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn “Cảng Elburg à, anh đoán bọn họ muốn đi nơi nào?”
“Tôi đã điều tra, ngày đó có gần hàng trăm tuyến đường vận chuyển từ cảng Elburg, nhưng thuyền riêng thì chỉ có hai mươi con tàu, không có cách nào tra ra được bối cảnh của chủ thuyền của khoảng mười con tàu”
Tô Duy Nam nhíu mày: “Nói cách khác, vô cùng có khả năng Tô Lam đã đâu đó trong mười con tàu này?”
Kỳ thực Quan Triều Viễn cũng suy tính như thế: “Tôi sẽ tìm cách để Lục Anh Khoa điều tra ra lộ trình của bốn con tàu này, dù là nơi cực kỳ nguy hiểm, nhất định tôi cũng phải tra rõ chủ mưu sau lưng”
Lục Anh Khoa sắp xếp thuộc hạ thành mười đội nhỏ, dùng cách ngu xuẩn nhất là đi tra từng tuyến đường một, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể tìm ra manh mối Tô Duy Nam thở dài một hơi: “Mặc dù cách này có hơi đần, nhưng dường như chúng ta cũng không có lựa chọn khác.
Nhưng chỗ tôi còn có một chuyện khác…”
Tô Duy Nam còn chưa nói hết lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót vô cùng giòn giã, ngay sau đó là một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Mọi người, đã lâu không gặp!”