Sau khi ngắt máy, Tổ Lam gạt bỏ hết tất cả, vội vàng chạy lên mua vé về Giang Châu, sau đó ba chân bốn cẳng nhanh chóng về đó.
Tô Yên tuổi còn nhỏ, tính cách của mẹ lại mềm yếu, mặc dù Trịnh Hạo cũng đáng tin, nhưng thời gian sống chung với Tô Yên cũng chưa được bao lâu, tất cả vẫn phải trông cậy vào cô.
Bệnh viện.
Ngoài trời là màn đêm đen kịt, nhưng trong bệnh viện lại sáng bừng ánh đèn.
Một bóng người cao ráo cau mày nhìn chằm chằm vào tấm kính lớn đối diện, bên kia tấm kính là phòng bệnh độc lập vô độc vô khuẩn.
Trong phòng bệnh, một đứa trẻ nằm trên giường bệnh trải ga trắng.
Cậu bé khoảng hơn một tuần tuổi, để đầu nấm đáng yêu.
Lúc này, cậu vô cùng buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đặt bên gối, khóe miệng còn đang chảy nước miếng, ngốc nghếch lại dễ thương.
Tuy nhiên sắc mặt đứa bé lại trắng dị thường, tựa như một trang giấy, không có chút màu máu nào, khiến người ta sợ ngây người.
Quan Triều Viễn chạm một tay lên lớp kính trước mặt, đôi mắt đen sâu nhìn đứa bé nằm trong phòng bệnh, trong mắt chứa đầy sự đau lòng và xót xa, chân mày anh nhíu chặt, tựa như gánh vác nỗi buồn thương của cả thế giới.
"Tổng giám đốc Quan, anh đã đứng ở đây hai tiếng, hay là về nghỉ ngơi chút đã?" Lâm Minh bước đến sau lưng anh, cau mày khuyên bảo.
"Sao tôi có thể ngủ được? Tôi muốn ở đây với Minh An thêm chút nữa." Quan Triều Viễn nhìn Quan Minh An bằng ánh mắt dịu dàng.
"Không phải bác sĩ đã nói bệnh của Minh An đã được khống chế hay sao? Anh đừng lo quá." Lâm Minh muốn giảm bớt những gánh nặng trong lòng Quan Triều Viễn nhưng Quan Triều Viễn vẫn mang nặng những nghĩ suy, đáp: "Tôi đã hỏi xin ý kiến của những người có hiểu biết sâu về bệnh ung thư máu
Mỹ, loại bệnh này chỉ có thể được kiểm soát trong một khoảng thời gian có hạn, có thể là một tháng, ba tháng hay nửa năm, bệnh sẽ lại xấu đi rất nhanh.
Nếu như trong thời gian đó, không tìm được tùy thích hợp với Minh An để làm phẫu thuật thì Minh An...!không thể lớn lên rồi."
Nói đến sau cùng, người đàn ông cứng rắn như Quan Triều Viễn cũng chẳng thể nén được rơm rớm nước mắt.
"Chúng tôi đã đi tìm tủy phù hợp trong phạm vi cả nước rồi, mặc dù rất khó khăn, tựa như mò kim đáy bể nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ mà vẫn sẽ tìm tiếp." Lâm Minh khẳng định chắc nịch.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn lại nhìn Quan Minh An đang say ngủ bên kia lớp kính, mặt không cảm xúc đáp: "Về khoản này, tôi cũng đã hỏi các chuyên gia, có lẽ cũng chỉ có mười phần trăm hi vọng tìm ra tủy phù hợp trong nước mà thôi."
Lam Minh ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Không phải bác sĩ đã nói nếu Minh An có anh chị em cùng ba cùng mẹ thì tỉ lệ tủy phù hợp sẽ lên đến năm mươi phần trăm hay sao?"
"Vậy nên tôi mới không tiếc dùng đủ cách khiến Tô Lam mang thai, đây đã là hi vọng lớn nhất." Một tia hi vọng chợt lóe lên trong mắt Quan Triều Viễn.
Lâm Minh cúi đầu, do dự hồi lâu mới nói: "Nhưng anh làm vậy sẽ khiến cô Tô thấy rất đau đớn, anh thực sự không định nói với cô ấy à? Nếu anh nói cho cô ấy, anh muốn cứu Minh An thì chắc chắn cô ấy sẽ bằng lòng sinh một đứa bé cho anh."
Quan Triều Viễn chậm rãi lắc đầu: "Lúc đầu tôi tự giấu Minh.
An đi, gạt cô ấy con đã chết yểu, giờ Minh An lại mắc bệnh ung thư máu, tôi không nỡ khiến cô ấy đau lòng thêm lần nữa.
Giờ tôi mới hiểu được nỗi đau mất con khổ sở đến mức nào, tình trạng của Minh An vẫn chưa rõ, tôi không muốn khiến cô ấy vui vẻ rồi lại lần nữa rơi vào tận cùng khổ đau, nếu như cuối cùng Minh An...!lại có gì bất trắc, cô ấy sẽ không chịu đựng được.
Tôi không muốn thấy cô ấy tổn thương thêm lần nữa!"