Lúc này, Sở Thanh Diên cau mày nói: "Thấy chưa? Bình thường mẹ còn chẳng nói được con rể một câu, đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi mà."
Tô Yên cúi đầu im lặng, Tô Lam vội vàng nói đỡ cho Tô Yên: "Mẹ, hồi trước Tô Mạnh Cương đối xử với chúng ta như vậy, mẹ cũng cho phép bọn con nói không, đây còn chẳng phải do mẹ dạy hay sao?"
"Tô Mạnh Cương làm sao so được với A Hạo chứ! A Hạo là một người có trách nhiệm!" Tô Yên lại đột nhiên xen vào.
Nghe vậy, Tổ Lam cũng thấy bối rối, trong đầu nghĩ: "Xem ra vị trí của Trịnh Hạo trong lòng Tô Yên rất cao, sau này dù có đùa cũng không được nói một chữ không tốt về Trịnh Hạo." Dĩ nhiên Tô Yên cũng đã gả cho Trịnh Hạo, giờ hai người họ còn có con gái, bọn họ mới là người một nhà, dù cô với em gái có thân hơn thì sau này cũng chỉ là họ hàng mà thôi, vậy là Tô Lam lại tự nhủ: "Sau này phải hiểu rõ vị trí của mình, quan tâm, chăm sóc em gái thôi còn những chuyện khác thì không thể cứ nói ra mà không đắn đo nữa."
"Đứa nhỏ này, chị con chỉ đùa với con chút thôi mà, sao con lại xem là thật thế hả?" Sở Thanh niên bật cười mắng yêu Tổ Yên.
"Chị, em xin lỗi nhé, là em nhanh mồm nhanh miệng." Tô Yến đỏ mặt, vội vàng nói xin lỗi với Tô Lam.
"Chị em trong nhà, không cần để bụng đâu" Tô Lam mỉm cười đáp lại.
Đêm ấy, Tô Lam ở lại nhà Trịnh Hạo.
Nhà Trịnh Hạo có ba phòng ngủ hai phòng khách, Tô Yên, đứa trẻ và giúp việc ngủ ở phòng ngủ chính, Tô Lam ở phòng ngủ phụ, còn Trịnh Hạo thì ngủ ở chiếc giường nhỏ kê trong phòng làm việc.
Mấy ngày sau đó, Tô Lam luôn tận tâm tận lực chăm sóc Tô Yên và đứa bé.
Cô phát hiện Tô Yên rất phụ thuộc vào Trịnh Hạo, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều muốn hỏi Trịnh Hạo trước rồi mới quyết.
Còn về Trịnh Hạo, mặc dù mua đủ loại thức ăn, thịt cá, đồ bổ bảo giúp việc làm cho Tổ Yên ăn nhưng lúc nào cũng trưng ra cái mặt lạnh.
Mặc dù anh ta nói chuyện với Tô Yên rất dịu dàng nhưng lại chẳng có sự nhiệt tình mà người làm chồng nên có, với đứa con vừa chào đời, anh ta cũng chỉ nhìn một cái rồi đi mất, chẳng hề có sự vui vẻ khi được làm ba.
Tô Lam nhìn mà thấy sốt ruột.
Trước đây, cô không biết Trịnh Hạo và Tô Yên sống chung thế nào, dĩ nhiên cũng từng thầm lo lắng thay cho hai người họ.
Nhưng hôm nay thấy họ sống chung như vậy, Tô Lam lại càng nóng lòng.
Tô Yên hoàn toàn nhân nhượng Trịnh Hạo trong vô thức, còn Trịnh Hạo dù ôn hòa, nhã nhặn.
nhưng lại bạo lực lạnh với Tô Yên, suốt cả ngày chẳng nói được mấy câu với Tô Yên, thời gian ở phòng ngủ chính cũng ít, gần như cả ngày trốn trong phòng làm việc.
Tổ Lam ở nhà họ Trịnh được hơn một tuần, phát hiện quần áo và đồ dùng hàng ngày của Trịnh Hạo đều để trong phòng ngủ phụ, đồ dùng hàng ngày và quần áo của Tổ Yên lại để trong phòng ngủ chính, nói cách khác, bình thường hai người họ đều ở riêng.
Mặc dù vợ mang thai thì chồng có thể phải ra phòng khác ngủ, nhưng trước nay chưa thấy đôi vợ chồng nào lại phân chia quần áo và đồ dùng hàng ngày rõ ràng như thế.
Trong quá trình sống chung, Tô Lam cũng phát hiện ra tính cách của Tô Yên đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy trở nên nhạy cảm, yếu đuối, dễ cáu giận hơn, tất nhiên ở trước mặt Trịnh Hạo thì cô ấy sẽ không nổi giận, không những nét mặt ôn hòa mà lời nói cũng nhỏ nhẹ vô cùng.
Tô Lam không khỏi lo lắng, bởi vì Tô Yên thiếu nguyên tắc như vậy, tự vứt bỏ cái tôi để hòa hợp với Trịnh Hạo, Song Trịnh Hạo lại chẳng có vẻ gì là cảm kích.
Chẳng bao lâu sau, Tô Lam đã ở nhà Trịnh Hạo hơn nửa tháng.
Sống như vậy cũng làm cô thấy rất áp lực, bởi vì cô phải cố giữ khoảng cách với Trịnh Hạo, dù gì cô cũng chẳng muốn tiếp xúc với anh ta quá nhiều, tránh cho Tổ Yên hiểu lầm.
Lúc chăm sóc Tô Yên, cô cũng phải cẩn thận từng tí, sợ bản thân nói gì sai, giờ cô ấy đang trong thời gian ở cữ, không thể tức giận được.
Thực ra Tổ Yên cũng đã năm lần bảy lượt bảo mình có giúp việc chăm sóc là được rồi, hơn nữa bản thân cũng sắp hoàn toàn bình phục, Tô Lam cứ về làm đi.