Dường như Tô Lam có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Giờ khắc này, cô lại càng kiên định hơn với quyết định giữ lại đứa nhỏ này.
Đột nhiên Tô Lam cảm thấy mình đang đeo áp lực tư tưởng quá lớn trên lưng.
Cô muốn buông hết tất cả những gánh nặng này xuống.
Advertisement Sau này cô không muốn gì nữa, chỉ cần bình an sinh đứa nhỏ này ra đã là hạnh phúc lớn nhất của cô rồi.
Đứa nhỏ này chính là hy vọng cuộc sống của cô sau này.
Có nó, về sau cô sẽ không còn cô đơn tịch mịch nữa, cô cũng có mục tiêu để phấn đấu
Dù người khác có nói gì hay người khác nghĩ gì thì tất cả cô đều không quan tâm.
Làm một người mẹ chưa chồng thì thế nào? Cô có khả năng nuôi lớn.
một đứa nhỏ, cũng có lòng tin có thể nuôi nó nên người.
Về phần quan Triều Viễn dây dưa với mình thì mặc kệ đi.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cho dù anh có nhiều thể lực đi chăng nữa cũng không thể cướp đoạt đứa nhỏ của cô.
Advertisement Sau khi nghĩ thông, một lần nữa lòng tin của Tô Lam lại tăng lên gấp trăm lần, cô đeo túi trở về nhà.
Vào cửa nhà, tiếng trách mắng của Sở Thanh Diên lập tức đổ ập xuống đầu Tô Lam.
"Lam Lam, con chạy đi đâu vậy hả? Làm gì mà không tắt vòi nước? Con có biết mẹ đi mua đồ ăn về thấy trong nhà vệ sinh và phòng khách toàn là nước không hả?"
Tô Lam nhìn thấy nước trong phòng khách đã được lau khô sạch sẽ, trong nhà vệ sinh vẫn còn một tầng nước chảy xuôi.
Tô Lam vô trán mình một cái.
Lúc ra ngoài cô quên khóa vòi nước.
Tội lỗi tội lỗi, thật sự đã lãng phí không biết bao nhiêu là nước rồi.
Thấy Sở Thanh Diên cầm giẻ lau hất nước vào cống thoát nước, Tô Lam vội vàng cướp lấy giẻ trong tay mẹ mình rồi cười nói: "Mẹ, thật ra ban nãy hẳn là con nên mua mấy con cá đến thả ở nhà chúng ta."
Sở Thanh Diên lập tức bị chọc cười.
Thấy mẹ cười, Tô Lam cũng hì hì cười rộ lên.
Chẳng qua sau đó Sở Thanh Diên lại nghiêm mặt nói: "Sau này nhớ chú ý chút, tháng này tiền nước lại tăng rồi!"
"Mẹ, lát nữa con sẽ trả cho mẹ hai trăm tệ, đủ để mẹ dùng một năm luôn." Tô Lam cười nói.
"Con nhỏ chết tiệt kia, lại còn già mồm!" Sở Thanh Diên lầu bầu một câu rồi xoay người xuống phòng bếp nấu cơm.
Tô Lam vất vả lắm mới hất được hết nước vào cống thoát nước thì bỗng nhiên dạ dày lại cuộn lên.
Cô vội vàng đóng cửa nhà vệ sinh, cúi đầu cạnh bồn cầu ói ra nước chua.
Sau khi trở lại trước bồn rửa mặt để súc miệng, Tô Lam thấy vẻ mặt trong gương của mình hơi tái, nghĩ thầm rằng: phản ứng mang thai của cô chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn, xem ra cô phải nhanh chóng rời nhà đi thôi.
Tư tưởng của mẹ cô bảo thủ.
Việc Tô Yên có thai trước khi cưới đã khiến mẹ tức giận, may mà Tô Yên và Trịnh Hạo kết hôn rất thuận lợi.
Nếu mẹ biết mình lại mang thai trước khi cưới chắc chắn bà sẽ bị tức chết.
Hơn nữa cô còn không thể nói ra ba của đứa nhỏ là ai vì cô và Quan Triều Viễn sẽ không kết hôn.
Đến lúc đó đoán chừng sẽ càng khó khăn hơn, chắc chắn mẹ sẽ kiên quyết muốn xóa sạch đứa nhỏ của mình.
Không được, cô phải nhanh chóng nghĩ cách rời đi, không thể để mẹ biết mọi chuyện được.
Đã nói sẽ làm bạn với mẹ mấy ngày, xem ra cô lại phải nuốt lời rồi.
Tô Lam rất áy náy trong lòng.
Thay vì cảm thấy áy náy, tốt hơn là cô nên thừa dịp mình chưa đi làm nhiều việc hơn chút.
Sau đó Tô Lam mở cửa nhà vệ sinh ra, đi vào bếp giúp mẹ nấu cơm.
"Mẹ, chiều nay con dẫn mẹ đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo nhé." Tô Lam nịnh nọt.
"Mẹ có quần áo mặc rồi, đừng tiêu tiền lung tung." Mặc dù Sở Thanh Niên từ chổi nhưng vẫn rất vui vẻ.
"Cái gì mà tiêu tiền lung tung chứ? Là tấm lòng hiếu thảo của con gái thôi! Đúng rồi, gần Giang Châu cũng có mấy chỗ phong cảnh đẹp, ngày mai con đưa mẹ đi ra ngoài chơi nhé." Tô Lam cười nói: "Con có thể ở với mẹ mấy ngày, mẹ thấy đủ rồi thì chúng ta sẽ không ra ngoài tiêu tiền nữa.” Sở Thanh Diện vẫn từ chối như cũ.