Tô Lam mỉm cười, cô nói: "Còn không phải vẫn như cũ sao."
"Lần này vẫn sẽ quay về Thanh Sơn sao?" Kiều Tâm hỏi.
Advertisement Tô Lam lắc đầu, nói: "Tớ vẫn chưa nghĩ kỹ.
Thôi được rồi, đừng nói những chuyện làm phiền lòng này nữa, tớ mời cậu ra ngoài ăn lẩu, thấy sao?"
"Được chứ, chúng mình không say không về." Kiều Tâm vừa nghe lập tức vui vẻ.
Tô Lam cau mày, thuận miệng nói dối: "Bụng tớ không được tốt lắm, không thể uống cùng cậu rồi."
Nghe thấy vậy, Kiều Tâm vẻ mặt thất vọng, chỉ có thể nói: "Vậy tớ uống một mình, ấy, tớ còn đang muốn mượn rượu giải sầu!"
Advertisement "Cậu có chuyện gì phải giải sầu?" Thực ra Tô Lam bây giờ rất hâm mộ Kiều Tâm, từng bước đi làm, từng bước sinh sống, ngoại trừ áp lực cuộc sống ra thì cũng không có những phiền muộn phức tạp rối rắm kia.
"Tớ lo lắng không tìm được người bạn trai tốt, lo lắng không phát tài nổi, lo lắng không thể thoải mái yêu đương chấn động trời đất...!Những điều tớ lo lắng nhiều lắm đó!" Kiều Tâm lườm Tô Lam một cái, kéo Tô Lam đi ra cửa.
Nghe thấy giọng điệu của Kiều Tâm, Tô Lam mím môi cười khổ một chút.
Có người vì tình mà khổ sở, có người cũng bởi vì không có khổ vì tình mà phiền muộn.
Thật ra chỉ có chính bản thân cô biết một chữ tình này làm tổn thương người khác cỡ nào, cô thà rằng bản thân cả đời mình tâm tĩnh lặng không vướng bận, cũng không bao giờ nói về chữ tình này nữa.
Đêm nay, quả thật Kiều Tâm uống say.
Tô Lam biết Kiều Tâm mấy năm nay sống không hề dễ dàng, một mình nuôi mẹ, có anh trai và không có anh trai cũng không có gì khác nhau.
Một mình đứa con gái như cô, thuê phòng, đưa mẹ đi khám bệnh và áp lực cuộc sống rất lớn, nhất là còn bởi vì lý do của bản thân mình mà đánh mất công việc ở Thịnh Thế.
Tô Lam suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng quyết định vẫn là quay về Thanh Sơn.
Dù sao thì môi trường bên đó cô cũng đã rất quen thuộc, thuê một căn phòng nữa cũng rất dễ, cô dự định sau khi qua đó sẽ tìm hai công việc kế toán bán thời gian để làm, như vậy thứ nhất là có thể kiếm chút tiền sinh hoạt, thứ hai là cũng sẽ không để cho mình mệt mỏi, dù sao phản ứng trong thời kỳ mang thai của cô rất lớn, có bài học kinh nghiệm của lần trước, cô cần phải dưỡng tốt thân thể để sau này có thể thuận lợi sinh con.
Buổi sáng, lúc Tô Lam kéo hành lý rời đi, Kiều Tâm đêm qua uống say vẫn còn đang ngủ.
Tô Lam không làm phiền cô ấy, cô đặt hai ngàn nhân dân tệ và một tờ giấy bên cạnh gối đầu của cô ấy rồi rời đi.
Tô Lam đi thẳng đến nhà ga, mua vé đi Thanh Sơn, chỉ là vé xe phải mất ba tiếng tiếng đồng hồ nữa mới khởi hành, cô chỉ có thể chờ ở trong sảnh mà thôi.
Tinh tinh...!tinh tinh...!
Trong lúc đang chờ đợi buồn chán, Tô Lam nhận được một cuộc điện thoại.
"Chị Tô, em là Tiểu Ninh nè." Sau khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc.
Nghe thấy giọng của Tiểu Ninh, Tô Lam cảm thấy thân thuộc, cô nói: "Tiểu Ninh sao, sao có thời gian rảnh mà gọi cho chị vậy?"
"Em biết gần đây chị trở về Giang Châu, hôm nay là cuối tuần, cho nên em muốn mời chị ăn bữa cơm trưa." Tiểu Ninh cười nói.
Tô Lam khéo léo từ chối, cô nói: "Tiểu Ninh, xin lỗi em, chị mua vé xuất phát đi Thanh Sơn lúc mười hai giờ rồi, lần sau chúng ta hẹn nhau lại nhé."
"Sao lại trùng hợp như vậy chứ? Chị lại muốn trở về Thanh Sơn sao?" Tiểu Ninh vô cùng ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy." Tô Lam trả lời.
Do dự chốc lát, Tiểu Ninh bèn nói: "Bây giờ cách thời gian khởi hành còn ba tiếng nữa, gần nhà ga có một quán C.Straits Cafe, bây giờ em lập tức chạy qua đó, chúng ta cùng nhau uống cà phê, ăn bánh được chứ ạ?"
Tô Lam cuối đầu nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới chín giờ, dù sao cũng lâu rồi không gặp Tiểu Ninh, cô cũng rất nhớ, cho nên bèn gật đầu đồng ý: "Vậy vất vả cho em phải chạy đến một chuyến."
"Không vất vả, em cũng rất nhớ chị, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở quán C.Straits Cafe nhé." Tiểu Ninh nói xong lập tức cúp điện thoại.