Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Diệp Vĩnh Thành cúi đầu nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay mình rồi cười nói với Quan Khởi Kỳ: “Ngại quá, bọn tôi mua vé xem phim nửa tiếng sau, lần tới chúng ta cùng đi đánh golf, tiện thể ôn lại chuyện xưa luôn nhé!”
“Được thôi.” Quan Khởi Kỳ gật đầu.

“Quán nhà tôi, hai người cứ gọi, tính hết vào hóa đơn của tôi.” Diệp Vĩnh Thành cười với Tô Lam, sau đó ôm eo Hồ Mỹ Ngọc rồi xoay người rời đi.

Advertisement Sau khi bóng lưng hai người họ biến mất, Quan Khởi Kỳ cười nói: “Không ngờ lần này gu của thằng nhóc kia lại thấp như vậy!”.

Tô Lam cau mày hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
“Bạn nối khố của tôi, du học ở Mỹ về, nhà rất giàu có, phần lớn khách sạn và nhà hàng ở Giang Châu đều là của nhà cậu ta.

Lần này kẻ thù của em bám được đại gia rồi.” Quan Khởi Kỳ nghĩ mà muốn bật cười.

“Đó là do người ta có bản lĩnh.” Tô Lam nói xong một câu, sau đó cảm thấy đầu óc choáng váng.

Advertisement “Em sao vậy?” Thấy Tô Lam loạng choạng, Quan Khởi Kỳ vội đi tới đỡ cô.

“Không sao..” Tô Lam đưa tay đỡ đầu, nói một câu không sao rồi mí mắt bất giác nặng trĩu, ngã vào vòng tay Quan Khởi Kỳ.

“Tô Lam?” Quan Khởi Kỳ mặt đầy lo lắng, cúi người bể ngang cô lên, xoay người vừa gọi vừa bước nhanh vào quán cà phê.

“Có ai không? Mau gọi xe cấp cứu giúp tôi!”
“Anh ơi, sao vậy?” Phục vụ bước tới muốn giúp.

“Gọi xe cấp cứu! Không nghe thấy à?” Quan Khởi Kỳ quát lên, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

“Vâng vâng” Phục vụ luống cuống xoay người đi gọi điện thoại.

Mấy tiếng sau, Tô Lam tỉnh lại trong gian phòng bệnh màu trắng toát, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, cô biết mình lại vào bệnh viện nữa rồi.

“Em tỉnh rồi à?” Bên tại truyền đến một giọng nam quen thuộc.

Tô Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy Quan Khởi Kỳ ngồi trước giường bệnh nở một nụ cười mỉm.

“Tôi làm sao vậy?” Tô Lam cảm thấy đầu nặng trịch, mệt mỏi không ngồi dậy nổi.

“Ban nãy em ngất nên tôi đưa em đến bệnh viện.” Quan Khởi Kỳ dịu dàng nói.

Nghe thấy thế phản ứng đầu tiên của Tô Lam là đứa bé trong bụng, cô vội vươn tay nắm lấy cánh tau Quan Khởi Kỳ: “Con tôi, con tôi thế nào?”
Thấy vẻ mặt kích động của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ vội nắm tay cô, đáp: “Đứa bé rất khỏe, vẫn bình an nằm trong bụng em, em yên tâm đi.”
Nghe vậy Tô Lam mới thở phào một hơi, sau đó hay tau đặt trên bụng dưới bằng phẳng của mình, nói một câu như trút được gánh nặng: “Cảm ơn trời đất.”
Lúc này Tô Lam mới bắt đầu tự kiểm điểm: Ban nãy và phải Hồ Mỹ Ngọc, cô đúng là thiếu chín chắn.

Nếu thật sự ẩu đả với Hồ Mỹ Ngọc thì chắc chắn sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng, đây là biểu hiện vô cùng thiếu trách nhiệm với đứa bé, sau này cô nhất định phải chú ý!
Sau đó, ánh mắt Tô Lam chạm phải ánh mắt của Quan Khởi Kỳ.

Quan Khởi Kỳ nhìn chằm chằm Tô Lam bằng ánh mắt dò xét, như thể muốn hỏi gì đó nhưng lại không thốt ra lời được.

Tô Lam biết anh ấy chắc chắn đang nghi ngờ chuyện cô mang thai, dù sao thì bây giờ cô ở một mình, không kết hôn cũng chẳng có bạn trai, đột nhiên mang thai như vậy thì đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng cô không thể nói với anh ấy kẻ đầu têu mọi chuyện là Quan Triều Viễn, là anh ép cô được.

Cô không thể nói ra câu này, cũng không muốn làm sứt mẻ tình cảm anh em giữa Quan Triều Viễn và Quan Khởi Kỳ.

“Tôi có thể hỏi đứa bé này là của ai không?” Cuối cùng, Quan Khởi Kỳ vẫn không kiềm được mà lên tiếng hỏi.

“Không thể” Tô Lam hờ hững đáp lại anh ấy hai chữ.

Quan Khởi Kỳ như mắc xương cá ở cổ họng, ngập ngừng giây lát rồi lại hỏi tiếp: “Người đàn ông đó có chịu trách nhiệm với đứa bé này không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui