Quan Khởi Kỳ dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía Tô Lam, nói: "Tôi sợ rằng nếu mình động đậy thì sẽ ảnh hưởng đến việc khóc lóc của em."
Nghe vậy, Tô Lam bật cười, tay lấy khăn giấy lau nước mắt.
Advertisement “Anh đi đi!” Tô Lam đẩy Quan Khởi Kỳ một cái.
“Thấy em cười là tôi yên tâm rồi.” Sau đó, Quan Khởi Kỳ đứng dậy, duỗi eo, duỗi chân, nói đùa: “Ban nãy chân tôi tê hết rồi!”
Nhìn Quan Khởi Kỳ cố gắng dùng mọi cách để chọc cho mình vui, Tô Lam cảm thấy vô cùng xót xa.
Nếu Quan Khởi Kỳ là người đầu tiên mà cô gặp trong cuộc đời, liệu cô có yêu anh ấy không?
Advertisement Tiếc rằng trên đời không tồn tại hai chữ "nếu như", nếu có hai chữ này, vậy thì con người sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Sau đó, Tô Lam ở trong bệnh viện thêm vài ngày, Quan Khởi Kỳ thuê điều dưỡng cho cô, khi anh không ở thì sẽ bảo điều dưỡng đến chăm sóc cho cô.
Những ngày này, Tô Lam đều mặc đồ bệnh nhân nằm trên giường bệnh, Quan Khởi Kỳ vừa trở về sau phiên tòa, đang ngồi trước giường bệnh gọt táo cho Tô Lam.
“Rốt cuộc thì khi nào tôi mới được xuất viện?” Tô Lam ở trong căn phòng toàn màu trắng này lâu đến nỗi sắp phát điên rồi.
“Bác sĩ nói tình trạng thai nhi của em không ổn định, cần quan sát thêm vài ngày nữa” Quan Khởi Kỳ ngẩng đầu đáp.
“Tôi không muốn sống ở đây dù chỉ một giây nữa.” Tô Lam tức giận nói.
Mặc dù khu VIP này rất sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy khó chịu bởi mùi thuốc khử trùng ở đây, mùi thuốc khử trùng này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu, ở đây yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng chán nản của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi: "Sau khi xuất viện em có dự định gì không?"
Lời nói của Quan Khởi Kỳ lập tức khiến Tô Lam sững lại, bây giờ cô không dám về nhà, nếu đi Thanh Sơn thì tình trạng cơ thể hiện tại không cho phép, dù sao thì tình trạng thai nhi cũng đang không ổn định, cô không thể chạy lung tung.
Thấy Tô Lam im lặng, Quan Khởi Kỳ đưa ra một lời đề nghị đúng lúc: "Nếu em muốn xuất viện càng sớm càng tốt thì tôi có ý này, em có thể về nhà tôi tĩnh dưỡng trước.
Dù sao thì tôi cũng sống một mình, vào khoảng thời gian nhất định sẽ có người giúp việc theo giờ đến nhà dọn dẹp, làm cơm...!đợi đến khi em khỏe lên thì hẵng thực hiện những dự định khác.”
Có lẽ là vì muốn khiến Tô Lam đồng ý, vì vậy mà cuối cùng Quan Khởi Kỳ lại nói thêm một câu.
“Không được, làm sao tôi có thể ở lại nhà của anh được chứ?” Quan Khởi Kỳ còn chưa kịp nói xong, Tô Lam đã từ chối lời đề nghị của anh ấy.
“Vậy em không còn nơi nào thích hợp hơn để đi sao?” Quan Khởi Kỳ cau mày hói.
Nghe vậy, Tô Lam cũng hơi khó xử.
Cô không thể về lại nhà của mình, nếu trở về, mẹ biết chuyện cô có thai thì không biết sẽ còn xảy ra bao nhiêu sóng gió nữa.
Cô cũng không thể đến chỗ của Kiều Tâm, chẳng bao lâu nữa Kiều Tâm sẽ đưa mẹ cô ấy về ở, căn nhà nhỏ như vậy, hai mẹ con nhà họ ở đã hơi chật chội rồi, thật sự không còn chỗ nào cho cô ở nữa rồi.
“Tôi có thể đến khách sạn ở!” Tô Lam dứt khoát nói.
Tìm một khách sạn rẻ chút, ở lại tầm tám đến mười ngày để chăm sóc cơ thể, sau đó hẵng thực hiện những dự định khác cũng được, mặc dù tiền tiết kiệm trên người cô cũng không còn nhiều nữa.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ liền sốt ruột, dao gọt hoa đang cầm cứa vào ngón tay, anh ấy cau mày, trên quả táo lập tức xuất hiện vệt máu.
“Anh sao rồi?” Thấy vậy, Tô Lam lo lắng ngồi thẳng dậy.
“Không sao, gọt hoa quả nhanh quá, cắt trúng một ít da rồi, để tôi vào phòng tắm rửa qua nước.” Nói xong, Quan Khởi Kỳ đè ngón tay, đi vào phòng tắm.