Sau đó Quan Khởi Kỳ nói: "Hôm nay cậu Diệp mời tôi đi đánh golf, tiện thể ôn lại chuyện cũ, em đoán xem thế nào? Kẻ thù kiếp trước của em, Hồ Mỹ Ngọc cũng đi cùng."
Advertisement Nghe vậy, Tô Lam nói: "Chuyện này không có gì ngạc nhiên cả, khó khăn lắm mới bắt được con rùa vàng như cậu Diệp, tất nhiên Hồ Mỹ Ngọc sẽ bám theo không rời nửa bước." "Tôi vốn định nói chuyện với Diệp Vĩnh Thành về cô Hồ Mỹ Ngọc này, dù sau thì anh ta cũng là bạn từ nhỏ của tôi, tôi không muốn anh ta tìm được một người phụ nữ như vậy, nhưng làm gì có cơ hội chứ, Hồ Mỹ Ngọc nhìn Diệp Vĩnh Thành như nhìn ăn trộm, đừng nói là phụ nữ, đến cả một người đàn ông như tôi cũng không không có cơ hội ra tay! "Quan Khởi Kỳ oán giận nói.
Nghe được câu cuối cùng, Tô Lam không khỏi bật cười.
Nhìn thấy Tô Lam cười, Quan Khởi Kỳ cũng vui vẻ cười.
Advertisement Sau đó, Tô Lam hỏi: "Anh định nói gì với Diệp Vĩnh Thành? Kể hết những chuyện đen tối khi xưa của Hồ Mỹ Ngọc cho anh ta sao?"
Quan Khởi Kỳ sờ sờ mũi, trả lời: "Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng khi thấy cảnh anh ta và Hồ Mỹ Ngọc dính nhau như keo, liếc mắt đưa tình với nhau, tôi lại đổi ý."
“Anh sợ Diệp Vĩnh Thành không tin, sau đó anh và Diệp Vĩnh Thành không thể làm bạn bè nữa sao?” Tô Lam nhíu mày suy đoán.
Quan Khởi Kỳ lắc đầu: "Không, tôi rất hiểu con người Diệp Vĩnh Thành, anh ta có thể phân biệt đúng sai, cho dù không tin, anh ấy cũng sẽ không ngừng làm bạn với tôi, hơn nữa những gì tôi nói đều là sự thật, chỉ cần đầu óc của anh ta còn tỉnh táo, tìm người điều tra lại mọi chuyện thì sẽ biết hết mọi chuyện."
“Vậy thì tại sao?” Tô Lam khó hiểu hỏi.
Quan Khởi Kỳ đứng dậy, vừa đi đi lại lại trong phòng khách vừa nói: "Người bạn từ thuở còn nhỏ này của tôi là một người kiêu ngạo, tôi sợ nếu anh ta nghe được chuyện bạn gái mình là một người phụ nữa hư hỏng từ miệng của bạn chơi từ nhỏ là tôi, anh ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, cho nên tôi thật sự vẫn chưa thể nói về chuyện này.
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Thành đang yêu Hồ Mỹ Ngọc đó sâu đậm, cứ để anh ta tận hưởng sự bình yên này trước đi, hơn nữa Diệp Vĩnh Thành đã chi rất nhiều tiền cho Hồ Mỹ Ngọc, dù thế nào cũng không thể để Diệp Vĩnh Thành bị lỗ quá nhiều chứ, đúng không? Còn nữa, cũng nên dạy cho Hồ Mỹ Ngọc một bài học, cứ để cô ta bay lên cành cao, trở thành một con phượng hoàng trước, sau đó hãy để cô ta xuống, như vậy mới hả giận, đúng không?”
Nghe được lời này, Tô Lam vô thức nói: "Không ngờ luật sư Quan cũng có mặt u ám như này, xem ra sau này thật sự tôi không thể đắc tội anh được, nếu không nhất định sẽ không thể ngóc đầu lên được!"
"Đây là yêu ghét rõ ràng có được không? Lẽ nào Hồ Mỹ Ngọc không đáng bị trừng phạt sao?" Quan Khởi Kỳ xòe hai tay ra, rất có tinh thần chính nghĩa.
Nghĩ đến con người thật sự của Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam gật đầu: "Không cần biết kết quả như thế nào, cô ta đúng là tự gieo gió gặt bão."
“Ai bảo cô ta xúc phạm em, xúc phạm người của em, những gì cô ta đã gây ra, tôi nhất định sẽ trả lại cô ta gấp mười lần!” Đôi mắt Quan Khởi Kỳ tràn đầy sự tàn nhẫn khi nói ra những lời này.
Nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Quan Khởi Kỳ, đột nhiên Tô Lam cảm thấy giật mình.
Đến cả một người tươi sáng, lịch lãm như Quan Khởi Kỳ cũng trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn với những người mà anh ấy ghét.
Mà những gì anh ấy nói lúc này khiến cô vô cùng cảm động vì có một người đàn ông có thể bảo vệ mình trong mọi tình huống như vậy.
Xét về xung quanh, Tô Lam có thể coi là may mắn, chỉ có điều người trước mắt không phải là người trong lòng cô!
“Sao vậy?” Quan Khởi Kỳ thấy mãi mà Tô Lam không lên tiếng, lo lắng hỏi.
"Ồ, không có gì, thấy người anh đổ đầy mồ hôi, mau đi tắm rửa đi.” Tô Lam ngẩng đầu cười nói.