"Em có thể cưới Tô Lam ngay lập tức, chỉ cần cô ấy bằng lòng.
Hơn nữa em cũng sẽ xem đứa nhỏ trong bụng cô ấy như con ruột để nuôi nấng!" Quan Khởi Kỳ nói chắc như đinh đóng
cột.
Advertisement "Hai người...!đã ở cùng nhau rồi sao?" Quan Triều Viễn xoay người một cái, bắn ánh mắt về phía Tô Lam.
Đôi mắt tối đen trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh chạm phải ánh mắt của Tô Lam ở trên không trung.
Thấy ánh nhìn của anh mang theo thắc mắc, thất vọng và nghi ngờ, Tô Lam chỉ cảm thấy căng thẳng như cũ.
Cô biết bây giờ cô đang phải đề ra một quyết định.
Cô không thể lại để Quan Triều Viễn tiếp tục dây dưa với mình nữa, nếu không cô sẽ vĩnh viễn không có nổi một ngày bình yên.
Chần chừ một lát, Tô Lam chậm rãi đứng lên đi từng bước đến trước mặt Quan Triều Viễn.
Advertisement Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi trả lời: "Con tôi cần một người ba, cần một gia đình bình thường!"
Nghe vậy, Quan Triều Viễn hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Anh túm Quan Khởi Kỳ qua muốn cho anh ấy một đấm, nhưng cuối cùng lại đẩy anh ấy ra, nắm đấm đánh mạnh vào vách
tường.
Chỉ nghe anh kêu lên một tiếng đầy đau đớn, vách tường cũng rung lên.
Tô Lam quay mặt qua chỗ khác, không đành lòng nhìn anh.
Quan Khởi Kỳ hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Lam.
Tiếp theo, Quan Triều Viễn ngửa đầu cười nói: "Tôi chúc hai người hạnh phúc mãi mãi!".
"Cảm ơn." Giọng của Tô Lam nâng cao lên mấy tông trả lời.
Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Tô Lam và Quan Khởi Kỳ, sau đó xoay người đi ra trước cửa.
Chẳng qua trong phút chốc trước khi ra khỏi cửa, anh vẫn dừng bước lại, đưa lưng về phía bọn họ và nói với một chất giọng đầy buồn bực: "Chỉ là tôi nhắc nhở hai người, bây giờ đứa nhỏ trong bụng không chịu nổi sự giày vò của hai người đầu, lúc hai người làm chuyện gì thì tốt nhất cũng nên suy nghĩ cho nó một chút.
Trên người đứa nhỏ đang chảy dòng máu của tôi đấy!"
Dứt lời, Quan Triều Viễn lập tức cất bước rời đi.
Trong nháy mắt lúc anh rời khỏi, đôi mắt của Tô Lam lại dõi theo về phía cửa.
Lúc ánh mắt nhìn đến vết máu trên nắm đấm của anh, lòng cô vẫn như bị ai níu chặt lại.
Mặc dù anh vô trách nhiệm, mặc dù thái độ của anh với cô lúc nào cũng vô cùng lạnh lùng, nhưng lúc cô thấy anh bị thương lại vẫn đau lòng.
Tô Lam tự mắng bản thân mình không biết tiến lên, vì sao đến tận bây giờ rồi mà vẫn không thể quên được anh chứ, nhưng mà lòng cô vẫn đau không thể tự kiềm chế.
Sau khi cửa bị đóng mạnh lại, trong phòng trở nên im ắng.
Chỉ còn lại Quan Khởi Kỳ cùng Tô Lam ở trong phòng, đến cả tiếng tim đập lẫn nhau cũng nghe được.
Qua một lát, Quan Khởi Kỳ bước đến trước mặt Tô Lam và nói với vẻ áy náy: "Rất xin lỗi, Tô Lam, có phải vừa rồi tôi không nên nói vậy không?"
Thấy Quan Khởi Kỳ cẩn thận nói, Tô Lam vội vàng lắc đầu: "Không đâu, là tôi đã nói những điều không nên nói.
Rất xin lỗi, luật sư Quan, vừa rồi tôi muốn phân rõ giới hạn với Quan Triều Viễn nên mới để anh ấy hiểu nhầm cho nhanh.
Anh đừng nên để trong lòng nhé!"
Nghe cô nói thế, trái lại Quan Khởi Kỳ lại giơ tay gãi sau cổ rồi cười nói: "Không sao đâu, tôi sẽ không để trong lòng.
Nhưng thật ra tôi vẫn hy vọng lời vừa rồi của em là thật."
Lúc câu cuối cùng vang lên, bỗng Tô Lam cảm thấy hơi choáng váng.
Cô giơ tay xoa nhẹ đầu, sau đó cụp mi ngã sang một bên.
Quan Khởi Kỳ thấy thế lập tức đưa tay ra ôm lấy cô, vội vàng quát lên: "Tô Lam, em làm sao vậy? Em có sao không?"