Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Đêm ấy, chị Vu làm xong bữa tối thì nói nhà xảy ra chút chuyện, muốn về đó một chuyến.

Advertisement Vậy nên trong căn nhà rộng lớn như vậy đột nhiên chỉ còn lại Quan Khởi Kỳ và Tô Lam.

Trên bàn ăn, lúc Quan Khởi Kỳ đã ăn no rồi, Tô Lam lại chợt nói: "Khởi Kỳ, tôi có chuyện muốn bàn với anh."
"Chuyện gì? Nói đi." Quan Khởi Kỳ ngẩng lên, cười híp mắt đáp.

Advertisement Tô Lam nghiêm túc nói: "Bác sĩ bảo sức khỏe của tôi bây giờ rất tốt, thai cũng gần như ổn định, nên tôi nghĩ mình cũng nên có dự tính riêng, dù gì tôi cũng không thể ở mãi nhà anh rồi sinh con được.

Dù anh không sợ người ta dị nghị, nói vào nói ra nhưng tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh yêu đương, anh nói có phải không?"
Tô Lam sợ Quan Khởi Kỳ không đồng ý nên mới cố tình pha trà vào cuối câu nói.

Nghe vậy, đúng thật là sắc mặt Quan Khởi Kỳ đã tối đen.

Anh ấy đặt đũa xuống, không muốn ăn gì nữa.

"Không phải em bảo mẹ em không biết chuyện em có bầu à? Nếu vậy thì một người phụ nữ bầu bí như em còn có thể đi được đâu?" Quan Khởi Kỳ cau mày.

"Tôi muốn đến Thanh Sơn, tôi cũng quen với cuộc sống ở đó rồi, tự thuê một căn nhà nhỏ tĩnh dưỡng thôi." Tô Lam cười đáp.

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ đứng lên đi tới đi lui mấy vòng trong phòng ăn.

Bầu không khí trong phòng phút chốc nguội lạnh, Tô Lam nhìn gương mặt nhăn nhó của Quan Khởi Kỳ, trong lòng thấp thỏm không yên.

Không thể phủ nhận, Quan Khởi Kỳ đối xử với cô quá tốt, tốt đến mức Tô Lam cũng thấy hoảng hốt vô cùng.

Cô chẳng biết nếu cứ đón nhận ý tốt của Quan Khởi Kỳ nữa thì sau này cô phải hoàn trả món ân tình này ra sao?
Quan Khởi Kỳ cứ đi qua đi lại mãi rồi tự dưng đứng lại, quay người ngồi xuống đối diện Tô Lam, vội đưa ra ý tưởng: "Tô Lam, tôi có một đề xuất này hay lắm, không biết em có đồng ý không?"
"Đề xuất gì cơ?" Tô Lam nghi ngờ hỏi.

Sau đó Quan Khởi Kỳ nói: "Bà ngoại tôi sống một thân một mình ở ngoại ô Giang Châu cách thành phố hơn một trăm mét, ở đó sơn thủy hữu tình, không khí trong lành.

Bà sống có một mình, nhà cửa cũng rộng rãi, chẳng bằng em đến bầu bạn với bà tôi đi?"
Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày rồi từ chối: "Một người dưng như tôi đến làm phiền bà ngoại anh không đúng lắm đâu." "Em có phiền phức gì đâu, em đang giúp tôi mà biết không? Bà ngoại tôi tuổi tác đã cao, bình thường trong nhà cũng chỉ có một giúp việc chứ không còn ai khác, mẹ tôi mất sớm, bình thường tôi lại bận trăm công nghìn việc, ít có cơ hội đến thăm bà, em qua đó chăm bà giúp tôi, bầu bạn với bà, chắc chắn bà sẽ vui lắm" Quan Khởi Kỳ hết lời khuyên nhủ Tô Lam.

"Nhưng mà.." Tô Lam thấy rất khó xử.

Quan Khởi Kỳ lại nói: "Mặc dù bây giờ cái thai của em đã xem như ổn định rồi nhưng phụ nữ trong thời gian mang thai vẫn sẽ có những chuyện.

ngoài ý muốn, để bà ngoại chăm sóc em tôi cũng thấy an tâm.

Tô Lam, em nghĩ kĩ đi, một mình em đến Thanh Sơn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Dù cho em có không quan tâm đến chính mình thì cũng phải quan tâm đến đứa bé trong bụng em nhất chứ đúng không? Đứa bé này không thể có mệnh hệ gì được."
Hai câu sau cùng đã đụng đến trái tim Tô Lam, giờ cô chẳng còn nơi nào để đi, cũng chẳng có ai chăm sóc cho cô.

Tô Lam cúi nhìn phần bụng đã hơi nhô lên của mình, do dự chốc lát rồi đành đồng ý: "Vậy tôi qua đó làm phiền bà ngoại mấy tháng vậy, nhưng tôi cũng phải nói trước, đến lúc tôi sắp sinh thì sẽ về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui