“Đánh nằm bò sao được? Phải đánh cho ông ta thua” Bà ngoại nhấn mạnh.
“Đánh thắng, đánh thắng.” Quan Khởi Kỳ lặp lại rồi quay đầu nháy mắt với Tô Lam.
Advertisement Tô Lam mím môi cười, quay vào nhà.
Buổi trưa, chị Bình làm một bàn thịnh soạn.
Hôm nay bà ngoại rất vui, ăn rất nhiều.
Ăn cơm xong, Quan Khởi Kỳ đi dạo với bà một lúc rồi về nhà ngủ trưa.
Thi ngồi dưới giàn nho, nhìn chú mèo hoa đang nằm ngủ dưới chân, sau đó rót một ly nước, vừa uống được hai ngụm thì Quan Khởi Kỳ từ phòng ngủ của bà ngoại đi ra.
“Bà ngoại ngủ rồi à?” Tô Lam đặt ly xuống, hỏi.
Advertisement “Ừm” Quan Khởi Kỳ gật đầu rồi cười nói: “Hôm nay bà ngoại cực kỳ vui, đánh thái cực quyền thắng ông cụ kia.”
Nghe vậy, Tô Lam mím môi cười, thầm nghĩ: Thực ra người già rồi sống cũng rất đơn giản, thắng một trận thái cực quyền là có thể vui vẻ đến thế.
“Tôi thấy gần đây sắc mặt em rất tốt, xem ta tôi đưa em đến đúng nơi rồi.
Không khí ở đây tốt, tôi cũng nên nghỉ phép thôi.” Quan Khởi Kỳ quan sát Tô Lam, sau đó cười, ngồi xuống ghế bập bênh, bắt đầu chậm rãi lạch cạch.
“Thực ra bà ngoại rất biết chọn nơi ở, tôi còn không biết Giang Châu có phong cảnh tự nhiên đẹp thế này.
Nước ở con suối nhỏ ngoài công trong veo, ở đây lâu chắc chắn có thể kéo dài tuổi thọ” Tô Lam chân thành nói.
“Tất nhiên rồi, em biết có bao nhiêu nhà phát triển chấm nơi này, muốn xây dựng bất động sản ở đây không? Bà ngoại tôi đã mua hết những mỏm núi lân cận rồi, là vì sợ những nhà phát triển đó đến phá hỏng phong cảnh ở đây!”
Quan Khởi Kỳ bỗng nói.
Nghe thấy thế, Tô Lam vô cùng ngạc nhiên, vì bà ngoại rất giản dị, không hề có điệu bộ của quý bà chút nào cả.
Nhưng nghĩ lại, có thể mua được nhiều mỏm núi lân cận như vậy, chắc chắn phải bỏ ra một số tiền rất lớn, có điều như vậy cũng không có gì lạ, chẳng phải người có tiền thật sự đều không lộ ra ngoài sao, mấy người phách lối lên giọng thì đều là nhà giàu mới nổi cả thôi.
“A phải rồi, có một tin vừa khéo muốn kể cho em nghe.” Sau đó, Quan Khởi Kỳ bỗng ngồi dậy khỏi ghế bập bênh, mặt lộ nụ cười thần bí.
Nhìn đôi mắt đầy vẻ thần bí của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam không khỏi hỏi: “Tin gì thế?”
“Là tin về oan gia đối đầu với em” Quan Khởi Kỳ cười nói.
“Hồ Mỹ Ngọc?” Tô Lam nhướng mày.
Quan Khởi Kỳ gật đầu rồi nói: “Cuối cùng Diệp Vĩnh Thành cũng biết quá khứ của cô ta, nói chia tay với cô ta rồi.”
“Chẳng phải sắp đám cưới chạy bầu à? Đứa bé đó thì sao?” Tô Lam cau mày.
Mặc dù Tô Lam biết giấy không gói được lửa, nhưng dù sao thì Hồ Mỹ Ngọc đã có thai rồi, nhà họ Diệp cũng nên có ý kiến chứ?
“Đứa bé gì chứ, mang thai giả thôi.” Quan Khởi Kỳ nói.
“Mang thai giả?” Tô Lam không khỏi sửng sốt, cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó nói: “Sao có thể là giả chứ? Hôm đó chúng ta đến bệnh viện đúng lúc gặp họ, chẳng phải Hồ Mỹ Ngọc đến bệnh viện kiểm tra sao? Lẽ nào bác sĩ hợp tác với cô ta để lừa mọi người hả?”
Mặc dù Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc sẽ dùng một vài thủ đoạn, nhưng dù sao khiến bác sĩ hợp tác với cô ta để lừa gạt người khác thì khá khó, đặt y đức của bác sĩ sang một bên trước, lỡ như sự việc bại lộ thì bác sĩ sẽ bị liên lụy.
Quan Khởi Kỳ ngập ngừng rồi cười nói: “Em có nghĩ cũng không nghĩ ra đầu, Hồ Mỹ Ngọc cũng rất cao tay, lúc xét nghiệm nước tiểu lại mua nước tiểu của một thai phụ khác trong nhà vệ sinh để làm xét nghiệm, tất nhiên kết quả xét nghiệm là có thai, lừa Diệp Vĩnh Thành xoay vòng vòng!”
Nghe thấy thế, Tô Lam thật sự cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, cách này mà Hồ Mỹ Ngọc cũng nghĩ ra được.
Nhưng nghĩ lại thì Hồ Mỹ Ngọc không hẳn đã có suy nghĩ như vậy, rất có thể đây là cách Hồ Tinh dạy cô ta nhỉ?
Từ đây cũng có thể nhận ra hai mẹ con Hồ Tinh thật sự không từ thủ đoạn để Hồ Mỹ Ngọc bước chân vào nhà giàu, cách gì cũng có thể nghĩ ra.
“Vậy âm mưu của Hồ Mỹ Ngọc bị phát hiện thế nào?” Tô Lam cau mày hỏi.
Quan Khởi Kỳ cười đáp: “Diệp Vĩnh Thành là một tên ngốc, nhưng mẹ của Diệp Vĩnh Thành không ngốc.
Tôi nghe một người bạn nói Diệp Vĩnh Thành đưa Hồ Mỹ Ngọc về thì gặp mẹ cậu ta, bà ấy phản đối gay gắt, mẹ Diệp Vĩnh Thành lăn lộn trên thương trường đã lâu, người nào mà chưa từng gặp.
Thế nên lập tức tìm người điều tra gốc rễ của Hồ Mỹ Ngọc, mà gốc rễ của cô ta em còn không biết sao? Vừa điều tra là tra ra ngay cô ta dính líu tới một đống đàn ông.
Mới đầu Diệp Vĩnh Thành không tin, cuối cùng mẹ Diệp Vĩnh Thành lấy chứng cứ ra, cậu ta mới buộc phải tin, sau đó mẹ Diệp Vĩnh Thành vạch trần chuyện Hồ Mỹ Ngọc mang thai giả, lúc này Diệp Vĩnh Thành mới biết đường quay đầu.
Nếu không, chắc chắn trăm phần trăm là Diệp Vĩnh Thành sẽ cưới Hồ Mỹ Ngọc! Nếu là vậy thì thật sự có kịch để xem, nhà họ Diệp sẽ cho tất cả mọi người trong giới kinh doanh của Giang Châu xem trò cười!”
Nghe Quan Khởi Kỳ nói xong, Tô Lam lắc đầu.