Tô Lam cúi đầu nhìn bụng mình, cười hạnh phúc.
Bây giờ cục cưng trong bụng cô đang rất hăng hái, nhất là buổi tối, không đạp cô mấy cái thì sẽ không ngủ.
Advertisement Nghe thế, bà ngoại gật đầu rồi xoay người đi tới trước tủ quần áo, mở tủ lấy một cái túi bên trong ra.
Tổ Lam ngạc nhiên nhìn bà ngoại đặt cái túi đó lên giường, sau đó bà cụ ngồi bên giường, vươn tay chậm rãi mở cái túi ra.
Túi vừa được mở ra, Tô Lam đã bị thu hút bởi hoa văn hoạt hình in bên trong, thật sự rất đẹp, đều là hình ảnh trong phim hoạt hình mà bọn trẻ thích.
Advertisement “Đây là...” Tô Lam từ từ đi tới.
Bà ngoại ngẩng đầu cười nói: “Mắt bà nhập nhèm rồi, thức mấy đêm làm được mấy cái đệm nhỏ này.
Không đẹp bằng lúc trẻ nhưng mà cháu dùng tạm vậy”.
Nghe thấy thế, Tô Lam được thương mà lo, cô duỗi tay sờ lên đệm bông mềm mại, cảm động vô cùng.
Thảo nào mấy đêm nay bà ngoại không xem phim truyền hình, bảo là mệt nên muốn đi nghỉ sớm.
Tô Lam vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ thấy đã muộn mà đèn trong phòng bà ngoại còn chưa tắt, cô tưởng bà ngoại đang đọc sách gì đó, không ngờ bà lại may đệm cho cô.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn bà ngoại đeo kính lão, trong lòng rất khó chịu.
Dù sao thì bà ngoại cũng đã hơn bảy mươi rồi, thức mấy đêm thì thật sự không chịu nổi, huống hồ cô với bà không có quan hệ thân thích gì.
"Sao vậy? Không thích à? Không thích vậy bà giữ lại cho con của Khởi Kỳ dùng” Thấy Tô Lam hồi lâu không lên tiếng, bà ngoại và giận dỗi nói.
Tô Lam nghe thế, vội cầm túi lên, cười bảo: “Sao lại không thích được ạ? Đến lúc đó bà làm lại cái khác cho con của Khởi Kỳ dùng đi, mấy cái này đều là của con cháu rồi!”
Bà ngoại cười, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn, nhưng giọng điệu lại rất vui vẻ: “Con của Khởi Kỳ có may mắn đó không còn chưa biết được đâu.”
“Sao lại không có may mắn được chứ? Con của Khởi Kỳ chắc chắn sẽ nhờ phúc của bà.” Tô Lam vội nói.
Nghe thế, bà ngoại cười nói: “Năm này bà sắp tám mươi rồi, giờ Khởi Kỳ còn chưa có bạn gái chính thức, đợi đến khi nó có con thì chẳng biết năm nào tháng nào, nói không chừng khi đó bà đã không còn nữa rồi.”
Nghe thấy những lời thương xót này, Tô Lam vội khuyên: “Bà ngoại, bà còn khỏe mạnh, chưa biết chừng Khởi Kỳ sẽ nhanh chóng có bạn gái chính thức thôi.”
“Mấy chuyện này bà tự biết, bà buồn ngủ rồi, cháu ra ngoài đi.” Bà ngoại đột nhiên mất hứng, phất tay với Tô Lam.
Thấy sắc mặt bà ngoại sầm xuống, Tổ Lam cũng không dám bộp chộp, cô ôm túi đồ vào lòng rồi sải bước ra khỏi phòng bà ngoại.
Buổi chiều, ánh mắt trời ấm áp, Tô Lam không ngủ được bèn một mình ra ngoài muốn đi dạo xung quanh.
Theo dòng suối nhỏ róc rách, Tô Lam đỡ bụng nhô cao, chầm chậm bước đi, lòng nghĩ đến chuyện đi sinh một tháng sau.
Để sau này không đến nỗi quá hoảng loạn, bây giờ cô phải lên kế hoạch ổn thỏa mới được, nếu không đến khi đó lại thêm phiền phức cho Quan Khởi
Kỳ
Tô Lam đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì chợt nghe thấy tiếng xe hơi ở phía sau truyền đến, cô không khỏi quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen bỗng vượt qua mình, cô giật mình hoảng hốt! Sau đó nghe thấy tiếng phanh xe, chiếc xe đó đột nhiên chắn ngang trước mặt cô.