Sau khi nghe Tô Lam nói xong, đầu tiên Quan Khởi Kỳ ngạc nhiên không nói nên lời, sau đó lại càng trở nên tức giận.
“Quan Triều Viễn là người hay ma quỷ vậy? Loại chuyện này cũng có thể làm được, chẳng lẽ đứa bé này không phải máu mủ của anh ấy sao? Không được, tôi phải đi tìm anh ấy, bắt anh ấy nói rõ ràng, cho em một lời giải thích hợp lý!” Nói rồi Quan Khởi Kỳ xoay người bước đi.
Advertisement “Khởi Kỳ!” Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ thực sự muốn tìm Quan Triều Viễn đòi công bằng, Tô Lam vội vàng muốn nắm lấy tay của Quan Khởi Kỳ, nhưng Quan Khởi Kỳ đi quá nhanh, người đã bước đến cửa rồi.
Tổ Lam biết rằng hiện tại Quan Triều Viễn đã mất trí, muốn nói lý lẽ với anh cũng không thể nói rõ ràng được.
Cô sợ bản thân mình làm liên lụy đến Quan Khởi Kỳ, khiến cho Quan Triều Viễn trút giận lên người anh ấy.
Dù sao thì cô đã làm phiền anh ấy quá nhiều, cô không muốn gây thêm phiền phức cho Quan Khởi Kỳ.
Vì vậy Tô Lam vội vàng muốn bước xuống giường, nhưng lại không chú ý đến vết thương ở trên bụng mình, chân chưa kịp tiếp đất thì người đã đau đến mức lăn từ giường bệnh xuống đất.
"A.
Quan Khởi Kỳ nghe sau sau lưng có tiếng hét lên vì đau đớn, quay đầu lại nhìn, thấy Tô Lam lăn xuống từ trên giường, anh ấy sợ hãi đến mức vội vàng bước lên trước, khom lưng ôm cô lên, nhẹ nhàng ôm cô trở lại giường bệnh rồi đặt xuống giường, Tô Lam cố nhịn đau nắm lấy cảnh tay Quan Khởi Kỳ, cầu xin: “Khởi Kỳ, đừng đi tìm anh ta, bây giờ anh ta không còn là người nữa rồi, chúng ta không cần quan tâm đến anh ta, hiện tại tôi chỉ muốn con gái của tôi có thể nhanh chóng rời khỏi lòng ấp, tôi xuất viện sẽ đưa con bé đi, đến một nơi mà Quan Triệu Viễn không thể tìm thấy chúng tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, không muốn nhìn thấy anh ta nữa, huhu..”
Advertisement Nói xong lời cuối cùng, cả người Tô Lam run lẩy bẩy, trên mặt nước mắt không ngừng tuôn rơi như mưa.
Cô thực sự rất sợ Quan Triều Viễn, anh có thể đẩy bản thân vào vực thẳm muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Ngay đến cả máu mủ ruột rà của chính mình mà anh ta cũng có thể ra tay, không biết lần sau anh ta còn muốn làm gì? Tô Lam thực sự không dám nghĩ tới.
Từ nhỏ cô không sợ trời không sợ đất, chứ đừng nói là sợ một người.
Lúc trước người ba trên huyết thống của cô đã tát cho cô một phát chảy máu mũi, cô còn không sợ ông ta.
Nhưng hiện tại cô lại sợ Quan Triều Viễn, cô thực sự rất sợ Quan Triều Viễn, anh chính là ác ma, ác ma có thể làm ra bất cứ chuyện gì!
“Tô Lam...!Nhìn thấy Tô Lam bị hành hạ thành bộ dạng như vậy, Quan Khởi Kỳ cau mày nhăn mặt, đưa tay ra giữ lấy bờ vai đang run rẩy của cô.
Giây phút này cơ thể của Tô Lam vô cùng yếu ớt, vốn không thể chống đỡ được cơ thể mình, chỉ có thể thuận thế mà ngã vào lòng của Quan Khởi Kỳ.
Quan Khởi Kỳ ôm chặt lấy cô, để cho cô khóc trong lòng anh ấy.
Trong ấn tượng của anh ấy, Tô Lam là một người rất kiên cường, lại là một ngọn cỏ có chủ kiến rất kiên cường, nhưng cũng có sự dẻo dai của một người con gái.
Tính tình cô thoải mái cởi mở, nghiêm túc trong công việc lại có tinh thần trọng nghĩa, đây cũng là lý do anh bị cô ấy thu hút.
Thứ mà anh nhìn thấy đều là mặt kiên cường của cô chứ chưa bao giờ nhìn thấy cô lại yếu đuối mỏng manh như vậy.
Giờ phút này, sự yếu đuối mỏng manh của Tô Lam được thu hết lại trong đáy mắt của Quan Khởi Kỳ, càng làm khơi dậy mong muốn được bảo vệ cô trong anh ấy...!
Vào chính thời điểm này, Quan Triều Viễn đang ngồi ở một phòng bệnh xung quanh toàn là một màu trắng tinh.
Nằm trên giường bệnh là một cậu bé mới hai tuổi, da dẻ cậu bé trắng bóc như tờ giấy, không có chút hồng hào nào.
Tóc ở trên đầu cũng trở thành trọc bởi vì hóa trị, chẳng hề giống cậu bé dễ thương mập mạp lúc nhỏ tí nào, hiện tại là một cậu bé gầy gò đến mức khiến người ta thương hại.
Cậu bé đang ngủ say, Quan Triều Viễn ngồi trước giường bệnh, nhìn Minh An với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ánh mắt của anh thật khiến cho người khác đau lòng.
Ánh mắt chứa đựng quá nhiều cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy chất chứa tình cha sâu lặng.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.
Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Minh đang thò đầu vào.
Sau đó, Quan Triều Viễn liếc nhìn Minh An đang nằm trên giường bệnh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Lâm Minh rồi nhỏ giọng hỏi: “Có kết quả chưa?”
Lâm Minh gật đầu với nét mặt vui mừng: "Có kết quả rồi, Minh An với máu cuống rốn tương thích trùng khớp, bác sĩ nói rằng chỉ cần các chỉ số khác nhau của Minh An bình thường thì có thể sắp xếp phẫu thuật trong mấy ngày tới.”
“Tốt quá rồi!” Nghe thấy tin mừng này, Quan Triều Viễn kích động đến nỗi giơ tay đấm vào
tường một phát.