Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Trong phút chốc, trong đầu Tổ Lam nghĩ tới một người, thế nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy hận anh mà thôi.

Vừa nghĩ tới cái tên của người kia, trong lòng cô lại bắt đầu run rẩy.

Nếu không phải tại Quan Triều Viễn thì làm sao cô và Xuân Xuân phải chịu khổ nhiều như vậy? Bốn mươi ngày ở bệnh viện, ngày nào cũng như bị dày vò, cũng may mạng nhỏ của cô và Xuân Xuân không bị bệnh viện giữ lại.

"Là anh họ của tôi trả" Vẻ mặt Quan Khởi Kỳ vô cảm trả lời.

Advertisement Nghe anh ấy nói vậy, xác nhận xong suy đoán của mình, trong nội tâm Tổ Lam lại nổi sóng.

Sau đó, Quan Khởi Kỳ lại nói: "Lúc ấy anh ấy gọi tôi đến, lúc tôi đi thanh toán tiền viện phí thì y tá lại nói với tôi rằng đã có người trả hai mươi vạn tiền thuốc men.

Lúc đó, tôi biết chắc hẳn là anh họ đã cho người trả tiền rồi."
Tuy rằng trong lòng Tổ Lam cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn nói: "Người gây ra chuyện chính là anh ta, để anh ta trả chút tiền thuốc men đó cũng không oan uổng."
"Có phải em và anh họ của tôi có hiểu lầm gì không? Vì sao Xuân Xuân còn chưa đủ tháng, anh ấy đã muốn em sinh ngay? Tôi thật sự không thể nào hiểu nổi được, cuối cùng là tại sao chứ?" Quan Khởi Kỳ cau mày nói.

"Bởi vì anh ta bị bệnh thần kinh, anh ta đã không còn bình thường nữa rồi." Tô Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Advertisement Quan Khởi Kỳ rơi vào trạng thái im lặng.

Sau một lúc lâu, Tô Lam mới nói: "Tôi không muốn nhắc tới anh ta nữa, từ nay về sau, coi như tôi chưa từng quen biết anh ta.

Được rồi, tôi lên nhà đây"
2
"Chị Vu, mang hành lý cho cô Tô lên đi." Quan Khởi Kỳ quay đầu nhìn chị Vu đang ngồi ở ghế sau.

"Cảm ơn" Tô Lam nói một tiếng cám ơn, sau đó cô ôm em bé xuống xe.

Quan Khởi Kỳ cũng tranh thủ xuống xe, anh đi tới trước mặt Tô Lam, vẫn lo lắng nói với cô: "Nếu như bác gái tức giận, em gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi sẽ tới đón em đi."
Nghe vậy, Tô Lam nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Sau đó, Tô Lam và chị Vu cùng nhau lên lầu.

Cốc cốc...!cốc cốc
Sau hơn nửa năm, Tô Lam mới gõ cửa ngôi nhà của cô.

2
Trong khoảng mười giây chờ đợi mẹ đến mở cửa, Tô Lam bắt đầu bối rối, không biết mẹ nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì.

"Ai đấy?" Giọng nói của Sở Thanh Diên truyền đến, cửa được mở ra.

Khi thấy người ngoài cửa là Tô Lam, Sở Thanh niên sững người, bà mắng ngay lập tức: "Con nhóc chết tiệt kia! Hơn nửa năm mới trở về, mà về còn tập kích mẹ như vậy, có phải con muốn hù chết mẹ hay không?"
Nghe thấy tiếng mẹ quở trách, Tô Lam ôm Xuân Xuân nói: "Mẹ, con tuân thủ lời hứa, con dẫn một người về cho mẹ gặp đây!"
Nghe cô nói như thế Sở Thanh Diên mới chú ý tới đứa bé trong ngực Tô Lam, sau đó phía sau cô còn có một đống hành lý, toàn là tã giấy, sữa bột, xe đẩy của trẻ con...!
Tuy Sở Thanh Diên cảm thấy khó hiểu, thế nhưng bà vẫn đi lên, nhìn thoáng qua đứa bé trong ngực Tô Lam.

Vừa nhìn thấy đứa bé trắng hồng lại mũm mĩm, Sở Thanh Diên vô cùng yêu thích nó.

Bà mỉm cười, đưa tay ôm lấy đứa bé từ cô.

Vừa ôm vừa đỡ đứa bé, bà không khỏi bật cười, nói: "Con bé chết tiệt này, con ôm con cái nhà ai về đây thể? Sao lại chuyển hết đồ đạc của trẻ con về đây? Bố mẹ của đứa nhỏ đâu? Nhìn đứa bé này cũng chỉ mới được gần một tháng phải không?"
Thấy mẹ rất thích Xuân Xuân, trong nội tâm Tô Lam thở dài một hơi, sau đó mới dám trả lời:
"Mẹ, đây là con của con."
"Con nói gì?" Câu nói của Tô Lam giống như khiến Sở Thanh niên bị sét đánh giữa trời quang.

Lúc này, một tiếng bịch vang lên, Tô Lam quỳ gối xuống trước mặt Sở Thanh Diện.

"Con làm gì vậy?" Tô Lam làm thế lại càng khiến cho Sở Thanh Diên hoảng sợ hơn, bà ngây người ra nhìn con gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui