Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Sáng nay, Tô Lam đang bế Xuân Xuân chơi trong phòng khách thì đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa bị vặn.

Mẹ vừa đi chợ mua thức ăn chẳng bao lâu, sao về sớm vậy nhỉ?
Advertisement Ngay sau đó, cửa bị mở ra nhưng người vào không phải mẹ.

Một cô gái ăn mặc thời trang Với chiếc váy ren hồng, tóc búi cao đi vào.

Trên tai, cổ và cổ tay của cô gái đeo trang sức lấp lánh, hoàn toàn khác với cô bé ngây thơ trước đây, cô gái giờ đây ăn vận hết như một người phụ nữ.

Nhìn thấy Tô Yên, Tô Lam sững sờ, không ngờ cô ta đột nhiên quay về.

Thời gian qua, theo như mẹ nói thì Tô Yên rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng sẽ gọi cho bà, bây giờ ngày ngày ở nhà trông con.

Nghe nói Trịnh Hạo đối xử không tệ với cô ta, mặc dù cô ta không đi làm nhưng cũng thuê một bảo mẫu trông con giúp cô ta.

Mặc dù lần không vui đó đã qua gần một năm, nhưng quan hệ giữa hai chị em họ thật sự đã xuống đến mức đóng băng.

Advertisement Gần một năm rồi, cô và Tô Yên đều không hề chủ động liên lạc với đối phương, tình hình giữa hai người đều do mẹ nói trong điện thoại.

Tất nhiên mẹ không biết tình trạng thật sự về mối quan hệ giữa hai chị em, còn cho rằng hai người vẫn là một đối chị em vô cùng thân thiết.

“Tô Yên, em về rồi à?” Tô Lam chào Tổ Yên trước.

Mặc dù quan hệ hiện tại giữa hai người khá lạnh nhạt, nhưng Tô Lam vẫn cho rằng hai người là chị em ruột có quan hệ quyết thống, hơn nữa bao năm qua đều cùng nhau trả qua khó khăn, cho dù có gì không vui thì sau khi bình tĩnh lại lâu như vậy, quan hệ của hai người cũng đã đến lúc nên dịu lại rồi.

Thấy Tô Lam, trong mắt Tô Yên toát mẻ coi thường.

Rõ ràng cô ta biết tình hình của cô, cũng biết cô đang ở chỗ của mẹ.

Vì Tô Yên thấy cô bể con nhưng lại chẳng hề ngạc nhiên, chắc chắn mẹ đã nói chuyện của Tô Lam với cô ta trong điện thoại rồi.

Tô Yên đi đến trước bàn trà, liếc mắt nhìn em bé trong lòng Tổ Lam, cười khẩy nói: “Chị gái của tôi ơi, hơn nửa năm chị không về, vừa về là bế theo một đứa con của chồng trước, có phải chị muốn làm mẹ tức chết không?”
Nghe thấy lời nói không thân thiện như vậy, Tô Lam cau chặt đôi mày: “Tô Yên, sao em lại trở nên cay nghiệt chua ngon như vậy?”
Tô Yên lạnh lùng cười nói: “Tôi chua ngoa cay nghiệt? Sao chị không nói bản thân chị làm ra chuyện hoang hàng đi? Chưa cưới đã vác bụng bầu không nói, còn sinh đứa bé ra, bế đứa bé không ba về nhà làm mẹ mất mặt, chị có thể oán trách người khác chua ngoa cay nghiệt với chị sao?”
Từng câu Tô Yên nói như đâm vào tim Tô Lam, cô không còn cảm thấy đau nữa, chỉ biết trái tim cô đã đầm đìa máu, đây chính là em gái ngoan của cô, em gái mà cô thương yêu từ nhỏ.

Lúc này đây, Tô Lam biết tình cảm của hai chị em họ thật sự đã mất rồi không quay lại nữa.

Mặc dù tiếc nuối những suy cho cùng cũng chẳng thể quay đầu: “Người chưa kết hôn đã có thai không chỉ mình chị trước đây suy nghĩ muốn sinh đứa bé ra rồi làm mẹ đơn thân cũng chẳng phải chỉ mình chị mới có.

Chỉ là em gặp được Trịnh Hạo sẵn lòng chịu trách nhiệm mà thôi, thế nên em chẳng cao thượng hơn chị đâu, em không có tư cách để đánh giá chị!” Tô Lam cũng lạnh lùng đáp trả.

Chỉ là lúc này, trái tim Tô Lam thật sự rất đau, vì người trước mắt là người cô luôn bảo vệ từ nhỏ đến lớn.

Vì Tô Yên, cô còn từng dạy cho rất nhiều bạn học và đám nhóc trạc tuổi Tô Yên một bài học.

Nhưng hôm nay, cô cũng phải đối chọi gay gắt với nó.

Tô Lam vạch trần vết thương của Tổ Yên, Tô Yên càng thêm tức giận: “Ý chị đang nói Trịnh Hạo thương hại tôi nên mới kết hôn với tôi đúng không?”
“Em đừng có vô lý, chị không có ý đó.” Tô Lam ngoảnh mặt đi, cảm thấy Tô Yên đã trở thành
một người đàn bà chanh chua vô lý.

Hôm nay thấy cô ta như vậy, cô thật sự rất đau lòng.

“Ý chị là như vậy, chị tưởng mình là đấng cứu thế phải không? Không có chị thì tôi sẽ giống như chị bây giờ, bế con đến đâu cũng phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác, nếu không phải chị yêu cầu Trịnh Hạo cưới tôi thì chắc chắn anh ấy sẽ không chịu trách nhiệm với tôi, tôi phải đội ơn chị đúng không? Hay là chị thấy cuộc sống của tôi bây giờ tốt quá nên chị ganh tị với tôi? Chị không chịu được khi tôi sống tốt hơn chị phải không?” Từng câu nói của Tô Yên ngày càng sắc bén, hệt như một con dao đâm thẳng vào tim Tô Lam.

Lúc này, có thể Tô Yên nói quá lớn nên dọa đến Xuân Xuân nằm trong lòng Tô Lam.

“oe oe...” Xuân Xuân khóc không ngừng.

Tô Lam giận dữ bế Xuân Xuân đứng dậy khỏi sô pha, để lại một câu: “Chị không muốn cãi nhau với em!” Nói xong, cô xoay người muốn về phòng.

Nhưng Tô Yên bước tới một bước chắn ngay cửa phòng ngủ.

“Em muốn thế nào?” Thấy ánh mắt và hành động đầy thách thức của Tổ Yên, Tô Lam thật sự sắp bị chọc giận, cô lạnh lùng chất vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui