Cô ta nói cô mấy câu thì cô còn có thể nhịn được, nhưng việc cô ta đang làm đã dọa Xuân Xuân, lồng ngực Tô Lam đầy lửa giận.
“Tôi cảnh cáo chị, sau này đừng có bế đứa bé lượn lờ trước mặt Trịnh Hạo, nếu không chị đừng có trách tôi không nể tình chị em!” Tô Yên trừng mắt cảnh cáo Tô Lam, trong mắt đều là vẻ hận thù.
Advertisement Xuân Xuân vẫn đang nằm trong lòng Tô Lam khóc lớn, cô sững người nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Thì ra cô ta đang lo lắng cô sẽ quyến rũ Trịnh Hạo, cô không khỏi thầm cười khẩy.
Nếu cô thật sự có ý với Trịnh Hạo thì hoàn toàn chuyện Tô Yên mang thai con của Trịnh Hạo hoàn toàn không xảy ra.
Nhìn thấy Tô Lam lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt Tô Yên hơi mất tự nhiên, nhưng cô ta vẫn và bình tĩnh nói thêm một câu: “A Hạo là người dễ mềm lòng, nói không chừng anh ấy sẽ thương hại chị, đến lúc đó chị đừng có không biết chừng mực, làm ra chuyện xấu mặt không thể gặp ai được nữa!”
“Tô Yên, chị nhắc lại với em, chị hoàn toàn không có hứng thú với Trịnh Hạo nhà em, cho dù em đưa anh ta đến trước mặt chị thì chị cũng sẽ chẳng liếc mắt nhìn đầu.
Thế nên tốt nhất là em yên tâm đi, đừng tưởng người đàn ông của mình là người ai ai cũng mê, ai ai cũng không từ thủ đoạn để có được anh ta giống như em!” Tô Lam hạ quyết tâm nói ra một câu tàn nhẫn.
Lời Tô Lam đang ám chỉ trước đây Tô Yên không màng tất cả leo lên giường Trịnh Hạo, thể nên cô ta thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Tô Lam, nói: “Chị đang vạch khuyết điểm của tôi đúng không? Chị đừng trách tôi không khách sáo với chị!”
Advertisement Thấy Tô Yên chuẩn bị đưa tay tới, Tô Lam bế em bé nhanh tay lẹ mắt lùi lại hai bước.
Giờ cô đang bế Xuân Xuân, không muốn lấy đá chọi đá với cô ta, huống hồ con cô thật sự sợ hãi rồi, đang nằm trong lòng cô khóc la, Tô Lam đau lòng không thôi.
Nhưng Tô Yên lại không muốn để yên, hoàn toàn không thấy Xuân Xuân trong lòng Tô Lam đang khóc mà còn hét lớn: “Chị đúng là chị gái tốt của tôi, có thể nói ra được mấy lời tổn thương đến em gái.
Tôi đúng là tốt số mà, sao lại có một người chị gái như chị nhỉ?” Nói xong, Tô Yên bước tới một bước, lao về phía Tô Lam với khí thế hùng hổ.
Thấy Tô Yên như muốn ra tay với mình, Tô Lam bể Xuân Xuân đang hoảng sợ lùi thêm hai bước nữa, cho đến khi lưng cô áp vào giàn hoa.
Tô Lam ngước mắt nhìn vẻ căm hận trong mắt Tô Yên, cô ôm chặt Xuân Xuân trước ngực mình theo bản năng.
King Kong...!
Lúc này, cửa lớn bị mở ra, một giọng nữ dịu dàng truyền đến.
“Đồ ăn hôm nay tươi ngon, cá diếc cũng rất tươi.
Xuân Xuân, bà mua một con cho cháu có sữa bú, cháu bú sữa mà sao mãi không thấy lớn thế nhỉ?”
Giọng mẹ truyền đến, Tô Lam mới thở phào một hơi.
Cô không sợ đánh nhau, cô chỉ sợ làm Xuân Xuân bị thương.
Mẹ về là tốt rồi, bà sẽ không đứng nhìn cô với Tô Yên đánh nhau.
“Mẹ, mẹ về rồi à.” Ngay sau đó, Tô Yên xoay người ra đón.
“Ấy, Tô Yên cũng ở đây à?” Sở Thanh Diên nhìn thấy Tô Yên thì cười nói.
“Mẹ, con vừa đến, chị nói mẹ đi mua đồ ăn rồi.” Tô Yên cười đáp.
“Đến đúng lúc lắm, cùng ăn cơm đi, mẹ mua nhiều lắm." Sở Thanh Diền cười nói.
Thấy cảnh Tô Yên và mẹ nói cười, Tô Lam ngẩn ngơ.
Đây là Tô Yên vừa rồi giương cung bạt kiếm muốn động tay động chân với cô sao? Lúc này cô ta cười rạng rỡ, thân thiết nói chuyện với mẹ, không hề có vẻ không vui vừa rồi.
Lúc này, Xuân Xuân vẫn còn đang khóc, Tô Lam vội bế bé ngồi lên số pha rồi mở áo ra, bắt đầu cho bé bú, lúc này bé mới đỡ hơn một chút.
Sở Thanh Diên nghe thấy tiếng khóc của Xuân Xuân thì vội chạy đến hỏi: “Sao hôm nay Xuân Xuân khóc dữ thế?”
“Con bé...” Tô Lam đang muốn trả lời.
Nhưng Tô Yên lại giành nói trước: “Mẹ, là tại con, vừa rồi con nói hơi lớn tiếng, hình như làm nó giật mình”
“Con cũng thật là, Xuân Xuân mới hơn hai tháng, con nói chuyện không thể nhỏ tiếng chút sao? Con cũng là người làm mẹ rồi mà còn thô lỗ như vậy.” Sở Thanh Diên quở trách Tô Yên.
“Mẹ, con biết rồi mà.” Nói xong, Tô Yên tiến tới cười nói tiếp: “Chị, Chi Chi sắp một tuổi rồi, A.
Hạo sợ em mệt nên thuê bảo mẫu cho em, sau này em có thời gian sẽ đến chăm sóc Xuân Xuân giúp chị nhé?”