Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Chẳng mấy chốc đến ngày đầy tuổi của Chi Chi, Trịnh Hạo đã đặt bàn ở một khách sạn năm sao, Tô Lam và Sở Thanh Diên cùng đi đến trước.

Tô Lam gửi Xuân Xuân cho một dì hàng xóm, chuẩn bị đến nơi thì đưa quà rồi nhanh chóng quay về vì thứ nhất là cô không yên tâm về Xuân Xuân, hai là Trịnh Hạo cũng ở nơi này.

Để tránh bị nghi ngờ cũng như tranh Tô yên nghĩ ngợi linh tinh cho nên tốt hơn hết là cô nên tránh đi.

Advertisement Một sảnh tiệc nhỏ mà có khoảng mười bàn, nhiều như vậy, khách khứa cũng gần như đầy đủ rồi.

Tô Lam đứng từ xa nhìn thấy Trịnh Hạo và Tô Yên đi qua đi lại giữa các khách mời.

Tô Yên mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, trang điểm rất xinh đẹp.

Trịnh Hạo vẫn giống như trước đây khoác trên mình một chiếc áo sơ mi màu trắng, vẫn là dáng vẻ tao nhã lịch sự của một vị giáo sư.

Tô Yên đứng hùa đám đông, trên tay bưng một cái khay mà trong đó toàn là lì xì và quà cáp của bạn bè và người thân.

“Tô Yên ở bên kia.” Sở Thanh Diện chỉ vào hướng của Tổ Yên rồi nói.

“Vâng.” Tô Lam gật đầu rồi bước theo bước chân của Sở Thanh niên đi qua đó.

Advertisement Lúc này, Trịnh Hạo nhìn thấy Sở Thanh Diên, cũng nhìn thấy Tô Lam, trong chốc lát có hơi ngạc nhiên, sau đó bước tới nghênh đón bọn họ.

Tô Yên liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy Trịnh Hạo đang đi về phía mẹ mình và Tô Lam, vội vàng gọi: “A Hạo!”
Nghe thấy giọng nói của Tô Yên đang gọi mình, Trịnh Hạo dừng bước, Tô Yên nhanh chóng đuổi kịp đến đó, vươn tay nắm lấy cánh tay anh ta, sau đó mỉm cười bước đến chỗ của mẹ và chị gái.

“Mẹ Chị, hai người đến rồi?” Lúc Trịnh Hạo xưng hô với Tô Lam, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Dù sao thì trong dịp như này, anh ta vẫn phải gọi Tô Lam một tiếng chị.

Tô Thanh cảm thấy có hơi không được thoải mái khi bị gọi bằng chị.

Cô luôn cảm hơi khó xử, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.

“Chi Chi đâu?” Sở Thanh Diên quay về phía đám người kia liếc nhìn qua một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng cháu ngoại của mình đâu.

“Vừa nãy buồn ngủ nên bảo mẫu đưa về phòng nghỉ để ngủ rồi ạ.” Tô Yên đáp lời.

“Ồ, trẻ con chính là như vậy đấy.” Sở Thanh Diên mỉm cười.

Sau đó, Sở Thanh Diên lấy ra một chiếc hộp to bằng nhung có màu đỏ, đưa cho Tô Yên rồi nói: “Đây là khóa trường thọ mẹ mua cho Chi Chi, con nhận thay cho con bé.”
Tô Yên vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”
“Mẹ, khiến mẹ phải tốn kém rồi” Trịnh Hạo ngại ngùng nói.

“Mẹ mua cho cháu ngoại của mẹ là điều đương nhiên, có gì tốn kém đâu?”
Lúc này, Tô Lam cũng nhanh chóng lấy ra món quà của bản thân, liếc nhìn Tô Yên một cái sau đó đưa qua đó: “Đây là quà chị tặng Chi Chi.”
Giống như những gì mà Tô Lam tưởng tượng, Tô Yên đưa tay ra nhận lấy món quà, còn vui mừng nói: “Cảm ơn chị.”
“Không có gì.” Tô Lam giật giật khóe miệng.

Giờ phút này, Tô Lam cảm thấy Tô Yên thật sự giả tạo, khi không có ai có thể gào thét hét lên với bản thân, không ngừng dùng những lời lẽ châm chọc mía mai.

Lúc ở trước mặt mọi người lại có thể bày ra một khuôn mặt tươi cười, khiến cho người khác nghĩ rằng chị em bọn họ vô cùng thân thiết.

Đột nhiên Tô Lam cảm thấy bản thân mình đang diễn kịch cùng cô ta.

Cô cảm thấy hơi mệt mỏi, thực sự không muốn tiếp tục diễn nữa.

Lúc này, Trịnh Hạo nhìn Tô Lam rồi nói: “Lâu rồi không gặp, công việc của chị bên Thanh Sơn vẫn ổn chứ?”
Nghe vậy, Tô Lam liếc nhìn Tô Yên, Tô Yên lại càng ôm chặt cánh tay của Trịnh Hạo.

Cô biết chắc chắn Tô Yên không nói tình hình hiện tại của mình cho anh ta biết, Trịnh Hạo vẫn cho rằng bản thân cô vẫn đang làm việc ở Thanh Sơn.

Vốn dĩ cô cũng không có ý định tiếp xúc gì với anh ta nữa cho nên nói một cách thản nhiên: “Cũng coi như khá thuận lợi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui