Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


“Lam Lam, rốt cuộc ai là ba của con bé? Mỗi lần mẹ hỏi con, con đều im lặng không nói gì, đứa trẻ này..” Sở Thanh Diên lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.

Tô Lam chỉ có thể giành nói trước: “Mẹ, bây giờ con không muốn nhắc đến, mẹ đừng hỏi nữa được không?” Mặc dù những ngày tháng sống ở nhà không nhiều, nhưng mẹ cô đã hỏi cô ba của đứa trẻ là ai vô số lần.

Mỗi khi nghe thấy câu hỏi này, Tô Lam lại cảm thấy rất đau đầu, không biết phải nói thế nào.

Cô sẽ không bao giờ nói ra cái tên Quan Triều Viễn, bởi vì nếu như mẹ cô đi tìm người ta thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng cô cũng không thể bỗng dưng bịa đặt ra ba của con bé cho nên chỉ có thể nói năng thận trọng.

Advertisement “Được rồi, được rồi, bây giờ mẹ không hỏi nữa, nhưng cũng không có nghĩa là sau này mẹ sẽ không hỏi.

Đợi đến khi nào con muốn nhắc đến, lại nói với mẹ là được.” Sở Thanh Diên không có cách nào khác.

Thùng thùng...!Thùng thùng...!
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Advertisement Tô Lam đứng dậy rồi nói: “Con đi mở cửa.”
“Để mẹ đi, lúc này còn ai đến vậy?” Sở Thanh Diên lẩm bẩm một câu rồi quay người đi mở cửa trước.

Khi mở cửa ra, Sở Thanh niên có hơi khó hiểu khi nhìn thấy Tô Yên ăn mặc gọn gàng đứng trước cửa: “Bữa tiệc kết thúc rồi con không về nhà mà lại chạy đến đây làm gì? Chi Chi đâu?”
Vẻ mặt của Tô Yên chán nản và tức giận, cũng không trả lời câu hỏi của Sở Thanh niên mà bước lên phía trước, quay đầu nhìn thấy Tô Lam đang ngồi ở sofa, càng tức giận chạy tới.

“Con bé này, sao lại không nói gì?” Nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của Tô Yên, Sở Thanh Diên lẩm bẩm đóng cửa vào.

“Rốt cuộc chị có phải chị của em không vậy, hôm nay làm em mất hết cả thể diện!” Tô Yên ném chiếc hộp ở trong tay vào mặt Tô Lam, sau đó quay người ngồi xuống một cái ghế sofa đơn mà khóc lóc.

Bị chiếc hộp màu đỏ ném trúng mắt vào nên mắt của Tô Lam rất đau, một tay sờ vào mắt, một tay nắm lấy chiếc hộp kia, không khỏi tức giận hỏi: “Tô Yên, em tức giận gì vậy?”
“Chuyện tốt mà chị làm ra, vẫn còn mặt mũi hỏi em à?” Tô Yên tức giận la lối nói với Tô Lam.

“Chị làm gì? Em nói rõ ra xem nào?” Tô Lam cũng rất tức giận.

Vừa nãy ở hành lang cảnh bữa tiệc, hai người bọn họ đã nói rõ ràng, mới có mấy tiếng mà cô ta lại truy đuổi theo đến cùng, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy người chị này dễ bắt nạt sao?
Lúc này, Sở Thanh niên vẫn chưa kịp hiểu vấn đề, nhanh chóng chạy đến khuyên ngăn: “Hai đứa có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Cứ phải cãi nhau.”
“Mẹ, mẹ cũng nhìn thấy rồi đấy, con bé đối với con có thái độ như thế nào?”
Hôm nay đã ầm ĩ đến mức này, Tô Lam cũng muốn dứt khoát nói hết tất cả mọi chuyện cho mẹ biết, cô không muốn tiếp tục diễn kịch nữa, bởi vì thực sự rất vất vả và khó chịu.

Sở Thanh Diên quay ra mắng Tô Yên: “Yên Yên, thái độ của con như vậy là không đúng, sao có thể nói chuyện với chị như vậy? Mau xin lỗi chị đi!”
Sở Thanh niên vừa dứt lời, Tô Yên đã ôm chặt lấy eo của Sở Thanh niên, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, hôm nay con thực sự rất mất mặt trước nhà chồng, đều nhờ người chị tốt này của con cả.

Mẹ còn bắt con xin lỗi chị ta, con không muốn sống nữa!”
Nhìn thấy Tô Yên khóc đau lòng như vậy, Sở Thanh Diên cũng rất đau lòng, VỖ vào lưng cô ta rồi truy hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chị con sao lại làm mất lòng con? Sao con lại mất mặt trước nhà chồng?”
Nhìn thấy Tô Yên khóc rất thảm thiết, Tô Lam cảm thấy cô ta chỉ đang diễn kịch.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không hiểu rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, khiến cho Tô Yên phải chạy đến đây mà khóc vào lúc này.

Sau đó, đột nhiên Tô Yên đưa tay chỉ vào Tô Lam mà tố cáo: “Mẹ, cái vòng tay vàng
mà chị ấy tặng cho Chi Chi là đồ giả!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui