Kể từ ngày đó, Tô Lam yên tâm sống ở căn hộ đối diện nhà Quan Khởi Kỳ.
Vốn dĩ Quan Khởi Kỳ đã nhờ chị Vu đến giúp Tô Lam dọn dẹp hàng ngày nhưng Tô Lam kiên quyết từ chối, cô đã nợ Quan Khởi Kỳ quá nhiều, không thể tiếp tục nhận sự giúp đỡ của anh ấy nữa.
Advertisement Mỗi ngày Tô Lam đều bị Xuân Xuân đi dọn phòng, nấu ăn, giặt quần áo, thỉnh thoảng làm đồ ăn ngon còn gọi Quan Khởi Kỳ sang ăn.
Cuộc sống bỗng chốc trở nên ung dung, vui vẻ, tất nhiên đây cũng là do tinh thần thoải mái, cô không còn phải băn khoăn đến chuyện của mẹ hay Tô Yên, cũng không cần sợ mẹ sẽ nghe thấy những lời bàn tán đó nữa.
Mặc dù mỗi ngày người mệt mỏi tay chân rã rời nhưng cô và Xuân Xuân đều rất vui vẻ, Xuân Xuân cũng lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành một đứa bé mập mạp, đáng yêu.
Quan Khởi Kỳ rất yêu quý Xuân Xuân, thường xuyên mua quần áo, đồ ăn, đồ chơi cho cô bé.
Tô Lam biết đó đều là hàng nhập ngoại đắt tiền nhưng đây là đồ ba nuôi mua cho con gái, Tô Lam cũng không tiện từ chối.
Advertisement Khi Xuân Xuân được sáu tháng tuổi, Tô Lam quyết tâm cho con cai sữa.
Những ngày này, dù Xuân Xuân có gào khóc trong phòng thế nào đi chăng nữa, Tô Lam vẫn kiên quyết không nhìn tới.
Bởi vì cô biết nếu cô nhìn một lần thì nhất định sẽ mềm lòng, nhất định sẽ cho Xuân Xuân bú sữa mẹ, cô không thể chịu được khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và ủy khuất của con mình.
Kế hoạch của Tô Lam là sau khi Xuân Xuân cai được sữa sẽ ra ngoài tìm việc làm.
Cô không thế cứ mãi quanh quẩn ở nhà, cô cần kiếm tiền để nuôi sống bản thân và Xuân Xuân, mặc dù Quan Khởi Kỳ có thể giúp đỡ cô vô điều kiện nhưng cô vẫn muốn có một cuộc sống tôn nghiệm, sau này cô nhất định phải dựa vào chính mình mà sống.
Chập choạng tối, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Lam đang ngồi xâu kim trên ghế sô pha, đứng dậy ra mở cửa.
Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đứng bên ngoài, Tô Lam gượng cười: "Anh tan làm rồi à?"
"Xuân Xuân sao thế? Tôi vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng khóc của con bé, có phải nó không thoải mái ở đâu không?" Quan Khởi Kỳ lo lắng hỏi.
"Không, tôi đang cho con bé cai sữa." Nghe thấy tiếng khóc của Xuân Xuân, Tô Lam cũng đau đến xé lòng.
"Cai sữa? Đầu em úng nước rồi à? Con bé mới có mấy tháng tuổi mà em đã cho nó cai sữa?" Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ lập tức thay đổi thái độ lịch sự tao nhã thường thấy, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng nghiêm túc.
"Tôi..." Tô Lam định lên tiếng giải thích.
Quan Khởi Kỳ không thèm nghe, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Vừa bước vào phòng, Quan Khởi Kỳ nhìn thấy chị Vũ đang bế Xuân Xuân đi đi lại lại trong phòng, Xuân Xuân khóc đến đỏ cả mặt, khắp mặt đều là nước mắt nước mũi, ai thấy cũng phải xót xa.
Nhìn thấy cảnh này, Quan Khởi Kỳ cau mày, bước tới bể Xuân Xuân khỏi vòng tay của chị Vu: "Đưa con cho tôi."
"Cậu chủ, Xuân Xuân đang cai sữa!" Chị Vu không khỏi nói.
"Một đứa bé mới sáu tháng tuổi thì cai sữa cái gì? Các người đúng là đang làm loạn mà!" Quan Khởi Kỳ tức giận, ôm Xuân Xuân bước ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ bế Xuân Xuân đi ra khỏi phòng ngủ chính, trái tim Tô Lam như thắt lại.
Xuân Xuân khóc vô cùng đáng thương, vừa nhìn thấy Tô Lam, đôi tay nhỏ bé đã đưa ra quờ quạng tìm kiếm, càng khóc thương tâm hơn.
Mặt Quan Khởi Kỳ trầm xuống, anh ấy bước tới, nhét Xuân Xuân vào ngực Tô Lam, nói: "Em cho con bú sữa ngay đi!"