Tô Lam vẫn luôn đi song song với một chiếc xe buýt công cộng, không định vượt qua chiếc xe buýt công cộng bên cạnh, cũng không định tụt về sau, mặc dù xe phía sau liên tục ấn còi, nhưng mà cũng không làm nên chuyện gì, chiếc xe Mercedes sang trọng cứ ung dung đi song song với chiếc xe buýt công cộng như vậy.
Advertisement Hai mắt của Quan Triều Viễn vẫn luôn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía bóng người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ xe buýt công cộng.
Bóng người kia dường như hơi buồn ngủ, hai mắt khép hờ tựa lên trên ghế nghỉ ngơi.
Đôi mắt Quan Triều Viễn nhìn cô chăm chú, tuy cũng không thể nhìn được quá rõ, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn không chịu dời đi như cũ.
Advertisement Gần đây, chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, thì lúc tan tầm mỗi ngày nếu anh không đến đợi ở quán cà phê dưới chỗ công ty mà Tô Lam đi làm, nhìn dáng vẻ bận rộn vội vàng của cô, thì chính là để cho Lâm Minh lái xe theo đuôi chiếc xe buýt công cộng mà cô ngồi, cho tới tận khi nhìn thấy cô xuống xe rồi về nhà mới thôi.
Vì sợ cô nhận ra mình, Quan Triều Viễn đã đổi luôn cả xe, bây giờ chiếc anh đang ngồi đã không còn là chiếc Bentley kia nữa, mà đã đổi thành một chiếc Mercedes-Benz.
Quãng thời gian hơn nửa năm, không lúc nào là anh không nhớ đến cô, nhưng lại không thể tới gần cô.
Tra được rằng cô đã ra ngoài làm việc, anh cũng chỉ có thể dùng cách ngắm nhìn cô từ xa này mà xoa dịu lấy một chút nỗi khổ tương tự.
Rất nhanh, xe buýt công cộng đã tới trạm, chiếc Mercedes-Benz cũng dừng lại ở một nơi cách trạm xe buýt công cộng không xa.
Nhìn bóng người màu đen mảnh khảnh kia đi xuống từ trên xe buýt công cộng, sau đó đi nhanh tới trước tiểu khu, đến khi cuối cùng không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, Quan Triều Viễn mới ngửa đầu dựa vào trên ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Đi thôi!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Quan Triều Viễn, Lâm Minh nhanh chóng giẫm lên chân ga, chiếc xe lại chạy lên đường cái một lần nữa, hòa trong vào trong dòng xe cộ.
Sau khi trong xe yên tĩnh một hồi lâu, Lâm Minh mới thật cẩn thận nói: " Tổng giám đốc Quan, bây giờ tình trạng bệnh của Minh An đã ổn định rồi, sao anh vẫn chưa đi giải thích rõ ràng với cô Tô vậy?” Quan Triều Viễn vẫn nhắm mắt lại như cũ, sau một lúc lâu mới trả lời: “Bác sĩ nói tuy rằng bệnh của Minh An đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn phải đợi tháng sau kiểm tra lại toàn thân, chỉ cần lần kiểm tra lại này các mục đều bình thường, Minh An sẽ có thể khỏi hẳn, tôi muốn đưa cho cô ấy một Minh An hoàn toàn khỏe mạnh, không
muốn khiến cho cô ấy phải có chút lo lắng nào với Minh An, nếu đã đợi lâu như vậy rồi, thì sao lại nóng vội với một tháng này chứ?”
Anh thật sự đã nợ Tô Lam quá nhiều, không muốn lại khiến cho cô lo lắng, thế nên mới luôn nén nhịn nỗi nhớ của mình với cô, hằng ngày cũng chỉ có thể liếc nhìn cô từ xa, nhìn thấy cô vẫn còn rất tốt, là anh cũng yên tâm.
Nghe vậy, Lâm Minh nhăn mày lại, có chút muốn nói lại thôi.
“Còn lại gì có thể khiến cho cậu khó mở miệng nữa vậy?” Tuy không nhìn Lâm Minh, nhưng mà Quan Triều Viễn vẫn nhận ra Lâm Minh có chuyện muốn nói.
“Đúng là không gì có thể qua mắt được tổng giám đốc Quan.” Lâm Minh ngại ngùng cười nói.
“Tuy tôi với cậu là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng đã nhiều năm tới vậy cậu là con giun trong bụng tôi, trong lòng tôi nghĩ gì cậu đều biết, nhưng tôi cũng là con giun trong bụng cậu, suy nghĩ của cậu cũng không thể qua mắt được tôi” Khóe môi của Quan Triều Viễn hơi nhếch lên.
Quan Triều Viễn nói không sai, thật ra qua nhiều năm như vậy quan hệ của anh và Lâm Minh đã sớm vượt xa quan hệ cấp trên cấp dưới, mà còn xen lẫn vào đó là bạn bè, tri kỷ hay thậm chí là anh em, Lâm Minh cũng là người mà anh tín nhiệm nhất.