Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam chỉ cảm thấy vòng eo mình bị siết chặt, sau đó thì được kéo vào một vòng ôm ấm áp, cô cũng không bị vồ ếch khó coi.

Eo của cô thật nhỏ, Quan Khởi Kỳ vốn hành động gấp gáp, cũng không ngờ cứ thế mà đã kéo cô vào trong ngực.

Advertisement Giờ phút này, anh ấy hoàn toàn cảm nhận được tim của mình đang đập vô cùng nhanh, quả thật chính là cảm giác sắp nhảy ra khỏi họng.

Nhớ tới lần có loại cảm giác này trước đây, anh ấy vẫn còn là một thằng nhóc, cũng chính là cảm giác lần đầu tiên ngây thơ yêu đương, rồi sau đó lúc anh ấy đã tiếp xúc với con gái nhiều hơn, loại cảm giác này cho dù có uống thuốc cũng không có lại nữa.

I
Tô Lam rõ ràng đã bị cú ngã không thành này dọa sợ, hôm nay cô đã bị ngã
một lần rất nặng rồi, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi, cô rất sợ nếu lại bị té ngã lần nữa thì sẽ bị ngã chết, thế nên tim cũng đập bình bịch, chỉ là tim đập không giống với Quan Khởi Kỳ, cô đập là bởi vì sợ chết.

Advertisement Giờ phút này, thật ra Quan Khởi Kỳ đã nhìn thấy Tô Lam đứng vững rồi, nhưng mà vẫn không nỡ buông tay đang đặt ở vòng eo của cô ra.

Lúc này, Tô Lam cong môi cười, nói một tiếng.

"Cảm ơn.” Sau đó, cô bèn giơ cánh tay mình lên, làm một động tác muốn đẩy anh ấy ra.

Động tác của cô đã rất rõ ràng, nhưng mà Quan Khởi Kỳ vẫn có chút chưa dứt ra.

Nhìn gương mặt trắng nõn và lông mi hơi cong của cô, máu nóng của Quan Khởi Kỳ càng thêm sôi trào, vậy mà lại không tự chủ được cúi đầu xuống dùng môi của mình chạm vào cánh môi cô.

Nhìn thấy động tác của anh ấy, Tô Lam lập tức ngây người.

Anh ấy đang muốn làm gì vậy? Tay của Tô Lam giơ lên giữa không trung muốn lập tức đẩy anh ấy ra, nhưng mà lại có chút do dự.

Người đàn ông này thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, nếu không có anh ấy, thì không biết bây giờ cô và Xuân Xuân sẽ như thế nào nữa? Cô dứt khoát như vậy thì có vô tình quá hay không? Nhưng mà cô cũng không thể dùng chính bản thân mình để báo ân chứ?
Lúc nghĩ đến câu cuối cùng, Tô Lam bèn theo bản năng dùng sức đẩy Quan Khởi Kỳ ra.

Quan Khởi Kỳ đột nhiên bị đẩy ra không kịp đề phòng, lập tức lảo đảo về sau một bước.

Tô Lam vội vàng quay lưng lại, tay lau lên mặt mình, vô cùng bối rối, không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Sau khi Quan Khởi Kỳ đứng vững lại, đột nhiên nhận ra hành vi không đúng của mình, hơi cho tóc mình một chút, sau đó ảo não nói: “Thật xin lỗi, tôi.”
Đúng lúc này, chị Vu bê một mâm thức ăn nóng hổi bay lên trên bàn cơm, cũng gọi to một tiếng.

“Cậu chủ, cô Tô, chuẩn bị ăn cơm!”
Nghe vậy, Tô Lam vội vàng nói: “Đã biết.” Sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Quan Khởi Kỳ một cái, cũng không dám nhìn anh ấy, nói một câu: “Được ăn cơm rồi.”
Sau đó, cô bèn xoay người chạy vào toilet.

Bữa cơm này hiển nhiên ăn có chút xấu hổ, Tô Lam thì luôn cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu nhìn Quan Khởi Kỳ.

Quan Khởi Kỳ cũng chỉ cúi đầu và cơm, liên tục ăn hai bát cơm cũng không hề gắp thức ăn.

Chị Vu ở bên cạnh có chút ngạc nhiên hỏi: “Luật sư Quan, sao hôm nay cậu không ăn thức ăn thế? Có phải đồ ăn hôm nay tôi làm không hợp khẩu vị không?”
“Không phải, không phải, tôi còn bận vài chuyện công việc, hai người ăn trước đi.” Nói xong, Quan Khởi Kỳ đứng dậy cầm lấy túi tài liệu rồi đi ra ngoài.

Sau khi cửa bị đóng lại xong, chị Vụ mới quay đầu hỏi: “Cô Tô, sao hôm nay cậu chủ có chút là lạ?”
“Vậy sao? Tôi cũng không biết.” Tô Lam nói một câu lập lờ nước đôi, cũng không nói thêm gì nữa.

Chị Vu nhất thời nhìn về phía cửa, lại nhìn Tô Lam, không hiểu sao khẽ lắc đầu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui